Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh
Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Truyện Huyền HuyễnSảng VănTruyện Hệ thống
Lữ Bố làm sao lại xông về phía này?
Phía sau, các quan đang quan chiến là Khổng Dung, Đào Khiêm và Lộ Liễu đột nhiên phát hiện Lữ Bố dẫn người xông về phía này, có chút nghi hoặc không thôi, hắn muốn làm gì?
"Mục Thuận, ngăn cản người này!" Lộ Liễu điểm một tướng, mặc kệ Lữ Bố muốn làm gì, không thể để hắn dễ dàng thành công.
"Vũ An Quốc, đi giúp Bá Khuê một tay!" Khổng Dung cũng phái ra đại tướng dưới trướng, dẫn quân Thanh Châu chuẩn bị tiến lên.
Bên kia, Lữ Bố thoát khỏi ba huynh đệ sau khi, cùng Cao Thuận hội hợp, lúc này đã từ chỗ quân Bạch Mã mở ra một con đường máu, chiến trường vô tình chuyển đến khu vực đường hẹp ngoài Hổ Lao Quan, chỉ cần ra khỏi chỗ đường tử này, địa thế sẽ rộng rãi, kỵ binh Tây Lương của Hoa Hùng sẽ có thể phát huy tác dụng.
"Lữ Bố đừng chạy, trở lại cùng nhà ngươi tam gia đại chiến ba trăm hiệp!" Vừa mới vượt qua quân Bạch Mã, trước mặt đã có hai toán quân đánh tới, mà phía sau, tên hán tử mặt báo mắt tròn kia không tha cứ xông lên, Lữ Bố giận dữ, nhưng không đón đánh tên hán tử mặt báo kia, hai chân thúc vào bụng ngựa, đột nhiên, Xích Thố tung bốn vó, như ngọn lửa bùng lên bay ra, thẳng giết tới Mục Thuận, người chỉ huy toán quân kia, Phương Thiên Họa kích mang theo một luồng ánh sáng lạnh lẽo, Mục Thuận há miệng muốn nói gì đó, đã bị Lữ Bố một kích chém xuống ngựa.
Phương Thiên Họa kích mạnh mẽ thoải mái, nơi nó đi qua, sượt qua thì chết, đụng thì vong, trong thời gian ngắn ngủi liền giết xông qua quân Tịnh Châu, nhắm hướng quân Thanh Châu mà tiến tới.
Vũ An Quốc vội vàng ra lệnh cho quân Thanh Châu bày trận, muốn dùng quân trận ngăn cản Lữ Bố, nhưng thấy Xích Thố đột nhiên nhảy lên, nhảy cao ba trượng, quân lính cầm giáo phía trước đâm hụt, hai móng ngựa to bằng chén đạp xuống đầu hai tên tướng sĩ, đầu vỡ tan như dưa hấu, Phương Thiên Họa kích một thức quét ngang ngàn quân, trong đám người vạch ra một vệt máu, những người lính cầm giáo phía sau muốn quay lại, Lữ Bố đã giết tới trước mặt bọn họ, một kích chém về phía Vũ An Quốc.
Vũ An Quốc dùng một đôi chùy sắt thấy Lữ Bố xông tới, không hề sợ hãi, hung hãn xông lên, vốn là vũ khí dạng chùy côn không thể chống lại, nhưng lúc này trong loạn quân, chỉ một chút sơ sẩy sẽ đầu một nơi thân một nẻo, Lữ Bố xông vào quân trận chém tướng như vậy, làm sao có thời gian cùng kẻ địch dây dưa?
Phương Thiên Họa kích đánh xuống một đòn mạnh, Vũ An Quốc hai chùy ngăn lại đường đi của Lữ Bố, thấy Lữ Bố dùng Phương Thiên Họa kích đè xuống, Vũ An Quốc muốn hất đối phương ra, nhưng Phương Thiên Họa kích trong tay Lữ Bố dường như nhẹ như lông hồng, nhưng lúc này rơi trên hai chùy lại như có sức nặng ngàn cân, Vũ An Quốc mấy lần muốn phát lực hất ra nhưng không thành, ngược lại Phương Thiên Họa kích không ngừng đè xuống, khiến hắn có ý muốn không thể chống lại nổi.
Trong lòng hoảng hốt, vội vàng nghiêng người để Phương Thiên Họa kích của Lữ Bố trượt xuống, ai ngờ lúc thấy Phương Thiên Họa kích sắp rơi xuống, Lữ Bố thừa cơ giục ngựa đi qua bên, Phương Thiên Họa kích lại vung ngược lên, nhắm thẳng yết hầu Vũ An Quốc mà đến.
Vũ An Quốc theo bản năng ngả người ra sau, muốn tránh né một kích này, nhưng chiêu này là chiêu giả, nhân lúc hắn ngửa người, Phương Thiên Họa kích quét ngược lại, Vũ An Quốc cảm giác tay lạnh đi, lập tức đau đớn xót ruột ập tới, hóa ra là bị Lữ Bố một kích chém mất tay phải, đau đớn kêu la thảm thiết.
Lữ Bố lúc này đã giết ra khỏi đám quân Thanh Châu, quay trở lại tiếp tục chém giết.
Trong chốc lát đã một mình phá được mấy đạo quân, nhìn phía xa quân Thanh Châu và quân Tịnh Châu đại loạn, sĩ khí quân phía Bắc tăng lên mạnh mẽ, nhưng tên hán tử mặt báo kia không tha, mang theo một đội quân Bạch Mã đánh tới, muốn lấp lại chỗ hở.
Ba huynh đệ này võ nghệ không kém, nếu là ngày thường, Lữ Bố tự nhiên đồng ý cùng họ luận bàn, nhưng lúc này liên quan đến sinh tử của mình và ba quân, sao có thời gian cùng họ dây dưa, thấy ba huynh đệ kia không buông tha, Lữ Bố cũng đánh thật sự, sau khi trở lại trực tiếp giết vào trong quân Bạch Mã, Phương Thiên Họa kích tung hoành, hơn mười tên quân Bạch Mã bị hắn chém xuống ngựa.
Ba huynh đệ mặt báo, mặt đỏ, tai dài thấy vậy giận dữ, lại xúm lại muốn vây giết Lữ Bố, Lữ Bố biết rõ ba người này lợi hại, nếu như theo cách đấu thông thường, rất khó trong thời gian ngắn phân thắng bại, lập tức dồn lực vào hai tay, thấy Phương Thiên Họa kích chém ra từng cái, từng đạo hàn quang đan xen, bao phủ ba huynh đệ trong đó.
Tên mặt báo ra sức vung mâu, tên mặt đỏ vung đao chém tới, tên tai dài song kiếm trên dưới tung bay, muốn ngăn cản vòng công kích ác liệt và mạnh mẽ của Lữ Bố, nhưng chỉ trong nháy mắt, Cao Thuận đã hoàn toàn chiếm được địa hình, quân Bạch Mã cũng vì Lữ Bố xông vào mà bị Cao Thuận nhân cơ hội huy quân nhanh chóng mở đường.
"Hoa Hùng mở đường!" Lữ Bố hét lớn một tiếng, tiếng vang rung trời.
"Mạt tướng tuân lệnh!" Hoa Hùng sớm đã chờ đợi sốt ruột phía sau hét lớn một tiếng, mang theo kỵ binh thiết giáp Tây Lương hung hăng xông đến, quân Bạch Mã vốn đã ở thế yếu, giờ phút này sao có thể ngăn cản được kỵ binh thiết giáp Tây Lương hung mãnh này, sau khi giằng co trong chốc lát, Công Tôn Toản đau lòng tổn thất của quân Bạch Mã, tránh né mũi nhọn kỵ binh thiết giáp Tây Lương, Hoa Hùng thừa cơ xông ra, đánh đám quân Tịnh Châu và quân Thanh Châu đang hỗn loạn chạy tán loạn.
Thấy Lữ Bố hung hãn như vậy, Đào Khiêm phía sau chỉ nghĩ Lữ Bố là đang xông đến chỗ bọn họ, nào dám nghênh chiến, chỉ huy quân Từ Châu bảo vệ Đào Khiêm, Khổng Dung, Lộ Liễu ba người bỏ chạy, cũng làm cho Lữ Bố bớt đi một phần lực cản.
Đến đây, cục diện bế tắc trước Hổ Lao Quan đã bị phá tan, Hoa Hùng dẫn đầu kỵ binh thiết giáp Tây Lương mở đường phía trước, Lữ Bố cùng Cao Thuận mang quân phía Bắc nhanh chóng đuổi theo.
Bên kia, Trương Phi thấy Lữ Bố vẫn còn xông về trước, chưa có ý quay lại, có chút không an lòng, dẫn một đội quân Bạch Mã đuổi theo.
"Truyền lệnh Hoa Hùng, nhân lúc quân địch rút lui, đánh tan đội hình quân địch, dùng tàn quân địch xung kích quân trận của liên quân chư hầu phía sau!" Lữ Bố nghe thấy tiếng kèn lệnh của liên quân đã gần tới, nếu chỉ dùng quân của bọn họ mà đánh liên quân, cho dù kỵ binh thiết giáp Tây Lương dũng mãnh, tướng sĩ quân phía Bắc có liều mạng cũng sợ khó thoát khỏi vòng vây, nhất định phải dựa vào thế, quân Thanh Châu, quân Tịnh Châu đã rối loạn này chính là chỗ đột phá vô cùng tốt.
Mệnh lệnh truyền đi, thấy tên mặt báo kia lại không buông tha đuổi theo, Lữ Bố cũng đánh ra hỏa khí, để Cao Thuận dẫn quân đi trước, đánh ngang mà đi, nhắm thẳng tên tặc mắt tròn.
"Đến hay lắm!" Trương Phi thấy Lữ Bố đánh tới, dù trước đó bị Lữ Bố áp đến không ngẩng đầu lên được, nhưng dũng khí vẫn không hề kém, hét lớn một tiếng liền cùng Lữ Bố giao chiến.
Thấy hai người khác cũng đang tiến đến, Lữ Bố không muốn dây dưa, nhưng ba huynh đệ này quá vướng víu, nếu có thể chém được một người, lần sau gặp mặt hai người còn lại cũng không phải là đối thủ.
Lúc này nhân cơ hội hai người khác chưa đến kịp, Phương Thiên Họa kích chém ra ác liệt, Trương Phi giơ mâu lên chống đỡ, nhưng chỉ mấy hiệp đã bị Lữ Bố đánh cho hai tay tê dại, trừng mắt nhìn Lữ Bố, hai tay đau nhức không thôi.
Chỉ trong lúc đó, hai người còn lại đã vây kín, Lữ Bố trong lòng biết đánh tiếp nữa cũng không thể chém được đầu tên tặc mắt tròn kia, nhìn cây xà mâu trong tay đối phương, trong lòng hơi động, lại là một kích đâm ra, Trương Phi vội nâng mâu đón đỡ, nhưng lần này Lữ Bố không phải để giết địch, Phương Thiên Họa kích vừa xoay, mang theo một luồng kình lực xoay tròn khiến Trương Phi không kịp theo, Lữ Bố nhân cơ hội đưa tay nắm lấy xà mâu dùng sức giật lại, cây xà mâu tám thước nhất thời rơi vào tay hắn, Lữ Bố xoay người vung xà mâu lên lưng ngựa, không giao chiến với hai người kia, thúc ngựa liền đi.
Trương Phi: "..."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play