Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh
Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Truyện Huyền HuyễnSảng VănTruyện Hệ thống
Tháng ngày tuy rằng có chút vất vả, nhưng đời này cha mẹ còn sống cả hai, đối với Lữ Bố mà nói không gì so được với điều này, sinh ra không lâu thì mất cha, lúc mười ba tuổi mẹ cũng qua đời, việc quá sớm mồ côi cha mẹ khiến Lữ Bố trong lòng khao khát tình cảm gia đình, đời này, có thể có cả cha lẫn mẹ, dù cho cuộc sống không dễ dàng, cũng làm Lữ Bố rất vui.
Trong làng có đám trẻ con bằng tuổi có chút xa lánh hắn, vì cha mẹ chúng thường đem Lữ Bố ra so sánh, lâu dần, không thể trút bất mãn với cha mẹ nên tự nhiên dồn lên người Lữ Bố.
Có điều Lữ Bố sẽ để ý việc đám nhóc con xa lánh hay cô lập sao? Chắc chắn là không thể, Lữ Bố thấy hành động ấu trĩ của bọn đầu củ cải đỏ này có chút buồn cười.
Đời này cha rất ít nói chuyện, mỗi ngày trừ làm việc thì đi ngủ, chỉ lúc ăn cơm cả nhà mới hiếm khi tụ tập cùng nhau, Lữ Bố thậm chí có lúc không cảm nhận được sự tồn tại của cha, chỉ khi thỉnh thoảng nhà có đồ ăn ngon, nhìn trong chén mình có thêm thịt, Lữ Bố trong lòng sẽ dâng lên một nỗi chua xót không hiểu vì sao, rõ ràng đây không phải chuyện gì lạ, đời trước ăn thịt đối với hắn từ nhỏ cũng không thiếu, nhưng chỉ một miếng thịt không đáng này lại làm Lữ Bố muốn khóc.
Tháng ngày như vậy trôi qua một năm, lúc bốn tuổi, mẹ lại mang thai, chưa từng có anh chị em, Lữ Bố cảm thấy rất mới mẻ, có một người anh em hoặc em gái ruột thịt sẽ là một trải nghiệm như thế nào?
Mười tháng mang thai, đến lúc sinh, Lữ Bố đã năm tuổi, trong tiếng rên rỉ đau đớn của mẹ, nhà Lữ có thêm một sinh linh, là một bé gái, Lữ Bố cảm thấy rất tốt, nhìn muội muội nhăn nhó, làm hắn nhớ tới con gái Lữ Linh Khởi của mình ở đời trước, không biết sau khi mình đi, hai mẹ con nàng sống thế nào, đã năm năm rồi, vốn tưởng rằng đã quên, nhưng giờ nghĩ tới, vẫn thấy trong lòng đau nhói, ở cái thế đạo kia, trong nhà không còn đàn ông, hai mẹ con cô nhi quả phụ chắc là không có ngày tháng gì tốt đẹp.
"Bán đứa bé đi." Tiểu Lữ Bố đang rất vui vì có em gái, đêm đó không ngủ được, muốn đi thăm muội muội, lại nghe được cha mẹ nói chuyện, nhất thời cả người như bị sét đánh đứng cứng tại chỗ.
Đứa bé đương nhiên là em gái của hắn.
"Ông chủ, không có cách nào khác sao, dù sao cũng là cốt nhục của mình mà ~" Trong giọng nói của mẹ mang theo nghẹn ngào và không muốn.
"Không còn cách nào, chúng ta nuôi A Bố đã không dễ rồi, huống hồ lũ con gái đều là nuôi cho nhà người ta, không đáng." Cha lắc đầu, nhẫn tâm không nhìn đứa con gái trong tã lót.
Đây là lần đầu tiên Lữ Bố cảm nhận được sự bất lực của một gia đình bần nông, nhưng muốn hắn nhìn em gái ruột thịt của mình bị đem cho người khác, Lữ Bố không làm được, thấy cha ôm em gái muốn đi, hắn vội vàng xông ra, chắn trước mặt cha: "Cha, không được cho đi, con có thể ăn ít lại."
"Không được, con mà ăn ít đi thì đói chết, nhà mình phải tuyệt hậu." Cha nhìn con trai, kiên quyết từ chối.
"Vậy con sẽ đi làm việc, con cũng có thể làm việc." Lữ Bố cố chắn cha, nhưng đời này hắn không phải Phi tướng Lữ Bố danh chấn biên thùy ở kiếp trước, hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường, sức lực căn bản không thể chống lại người trưởng thành.
"Con không làm được!"
"Con làm được!" Lữ Bố nhìn chằm chằm cha, hai mắt dần trở nên đỏ ngầu: "Cha, con nhất định có thể, đừng mang muội muội đi."
Cúi đầu nhìn ánh mắt của con trai, Lữ phụ cảm thấy mình đang đối diện không phải một đứa trẻ, đôi mắt đỏ ngầu như một con mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta thấy sợ hãi.
Cuối cùng, Lữ phụ thất thần ngồi xuống, Lữ Bố nhân cơ hội ôm em gái ra khỏi tay cha, an ủi muội muội đang bị đánh thức mà khóc nháo.
Bắt đầu từ hôm đó, Lữ Bố nói được là làm được, mỗi ngày theo cha đi ra đồng làm việc, Lữ phụ vốn muốn để con trai biết khó mà lui, hiểu rõ hiện thực, nhưng Lữ Bố lại không hề có ý định biết khó mà lui, hắn tất nhiên là không hiểu việc đồng áng, nhưng mỗi ngày gánh phân bón ruộng, làm cỏ, suốt một năm, không kêu lấy nửa lời mệt mỏi, ban đầu còn lúng ta lúng túng, nhưng đến năm thứ hai, đã có thể san sẻ gánh nặng cho cha không ít.
Nhà có mấy mẫu đất cằn, ngoài ra, còn phải làm tá điền cho Lý Chính, cũng kiếm được chút ít, số mẫu đất cằn sau khi nộp thuế xong, thật sự không đủ nuôi bốn miệng ăn, làm tá điền cho Lý Chính, quanh năm suốt tháng, cũng có thể kiếm thêm chút thóc, nhưng số thóc đó, cộng với việc mẹ ở nhà nuôi gà, thật sự chỉ đủ để cả nhà bốn người miễn cưỡng sống qua ngày.
Lữ Bố tám tuổi, Lữ phụ đã giao toàn bộ mấy mẫu đất cằn cho Lữ Bố quản lý, mình chuyên tâm đi làm tá điền cho Lý Chính, cũng có thể kiếm thêm chút, trong làng không ít người đều ghen tị Lữ phụ có được một đứa con trai hiểu chuyện, biết làm.
Trong hai năm này, Lữ Bố thông qua việc làm nông cũng học được không ít thứ, ví dụ như có thể đại khái dự đoán thời tiết, lại như hắn có thể thông qua đất đai để phán đoán nên bón bao nhiêu phân là tốt nhất, mấy mẫu đất cằn trong nhà bị hắn ép trồng thành ruộng tốt.
Nhưng cho dù là vậy, lương thực từ mấy mẫu đất cằn trồng được cộng với lương thực cha làm tá điền cũng theo Lữ Bố và em gái lớn dần mà bắt đầu không đủ, Lữ Bố đời này thấm thía cảm nhận được sự khó khăn của một người nông phu bình thường, mỗi ngày vì sinh tồn đã khiến cả nhà phải trả giá hết sức lực, muốn tiến thêm một bước nữa... thật là khó!
"Cha, nhà Lý Chính không nộp thuế sao?" Mùa đông, xem như tháng ngày thanh nhàn nhất trong năm, Lữ Bố đã mười tuổi mỗi ngày sẽ đi vào trong núi săn bắn giúp gia đình, tuy rằng thể phách kém xa kiếp trước, nhưng thuật bắn cung này dựa vào nhãn lực và kinh nghiệm, ngoại trừ tầm bắn ra, Lữ Bố vẫn giữ được thiên phú bắn cung, hai cha con ngồi ở cửa, Lữ Bố cau mày hỏi, hắn rất không hiểu, dựa vào cái gì nhà Lý Chính không làm gì cả, tá điền làm việc mà vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp, cả nhà họ thì mỗi ngày vất vả như trâu, mới miễn cưỡng no bụng.
"Nhà Lý Chính có ruộng tốt trăm mẫu, nhưng nộp thuế lại giống như nhà mình." Lữ phụ ngồi ở ngưỡng cửa, thở dài nói.
Lời nói này khiến Lữ Bố ngẩn người hồi lâu...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play