Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh
Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Truyện Huyền HuyễnSảng VănTruyện Hệ thống
Khi chiến trường đã dọn dẹp xong thì trời đã giữa trưa, Lữ Bố sai người thu dọn thi thể Tôn Kiên, cùng đám tàn binh của Hoa Hùng trở về ải Y Khuyết.
Tuy nhiên, hắn biết tin Hồ Chẩn sau khi trở về ải Y Khuyết đã không ngừng nghỉ mà đi về Lạc Dương.
"Cái tên Hồ Chẩn này, chỉ được mỗi thế thôi." Ngụy Tục sắp xếp người khâm liệm cẩn thận thi thể Tôn Kiên, vừa cười nói với Lữ Bố: "Hắn mà cũng muốn chỉ huy chúng ta sao?"
Trước đây việc Lữ Bố nhường Hồ Chẩn làm Kỵ Đốc đã khiến đám tướng lĩnh Tịnh Châu bất mãn, bây giờ Hồ Chẩn bị Tôn Kiên đánh cho tan tác bỏ chạy, còn Tôn Kiên lại bị Lữ Bố giết tại trận, Giang Đông đại bại thảm hại.
Lần này trở về, chưa nói đến thưởng bao nhiêu, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt của Hồ Chẩn cũng đã thấy hả dạ.
"Chúc mừng Lữ Kỵ Đốc đại thắng, lần này trở về Lạc Dương, Tướng Quốc chắc chắn sẽ trọng thưởng!" Triệu Sầm tươi cười đi đến, chắp tay thi lễ với Lữ Bố.
"Tôn Kiên dường như đã sớm biết Hồ Chẩn cho quân tập kích ban đêm." Lữ Bố không trả lời, ánh mắt nhìn Triệu Sầm có vài phần lạnh lẽo: "Tướng quân Triệu có biết tại sao không?"
"Việc này... mạt tướng không biết." Triệu Sầm có chút hoảng hốt, không dám đối diện với ánh mắt của Lữ Bố, theo bản năng lùi lại hai bước.
Nhưng chợt phát hiện phía sau có người, quay đầu lại thì thấy Hoa Hùng đang chắn phía sau, lòng liền chùng xuống.
"Kỵ Đốc, có thể giao người này cho mạt tướng xử lý không?" Hoa Hùng chắp tay thi lễ với Lữ Bố.
Lữ Bố nhìn Hoa Hùng, gật đầu.
Thực ra Triệu Sầm chủ yếu tính toán Hồ Chẩn, hoặc là đã ngầm đầu hàng Tôn Kiên hay ai đó trong liên minh chư hầu.
Hôm nay mình có thể chém giết Tôn Kiên, Triệu Sầm này cũng xem như có công, nếu không có hắn dùng Hồ Chẩn dẫn Tôn Kiên ra thì Lữ Bố cũng không thể trực tiếp giết vào đại doanh Giang Đông để chém tướng.
Hoa Hùng đã mở miệng thì Lữ Bố cũng vui vẻ cho Hoa Hùng chút thể diện.
Lòng dạ Lữ Bố kiêu ngạo, tướng lĩnh tầm thường dù có địa vị cao cũng khó lọt vào mắt hắn, nhưng với người có bản lĩnh, Lữ Bố lại chịu hạ mình một chút.
Hoa Hùng là một trong số ít các tướng Tây Lương mà hắn thấy vừa mắt, nếu không cần thiết thì cho hắn cũng không sao.
Hơn nữa, Triệu Sầm này cũng không có công trạng gì đáng kể.
"Đa tạ!" Hoa Hùng chắp tay thi lễ với Lữ Bố.
"Ta là thủ tướng ải Y Khuyết, Hoa Hùng, ngươi muốn làm gì! ? Lữ Bố, ngươi không có quyền bắt ta!" Triệu Sầm giãy giụa quay về các tướng sĩ thủ quan giận dữ hét: "Bọn ngươi đứng đó làm gì, còn không mau cứu ta!"
Một đám tướng sĩ thủ quan có chút ngơ ngác, sao tự dưng lại động thủ, hơn nữa một bên là chủ tướng, một bên là Lữ Bố, Hoa Hùng.
Về thế lực thì ai cũng hơn Triệu Sầm, có vài người giơ binh khí lên, nhưng không mấy ai dám tiến lên.
"Đều bỏ xuống cho ta!" Hầu Thành, Tống Hiến, Ngụy Tục xông lên, mang theo quân Tịnh Châu nhìn về phía những người này, trợn mắt quát: "Bọn ngươi muốn tạo phản đấy à!?"
Lữ Bố lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh một lượt nói: "Triệu Sầm thông đồng với địch, ta giết tại chỗ, có bẩm báo với bệ hạ và Tướng Quốc cũng có lý.
Còn bọn ngươi mà lúc này dám động binh khí với ta, ta liền giết hết bọn ngươi, cũng không ai dám làm chủ cho các ngươi!"
Nói đoạn, Phương Thiên Họa Kích ghim mạnh xuống đất, sát khí bừng bừng.
Đừng xem Lữ Bố ở dưới trướng Đổng Trác chưa lâu, chứ trước đó khi ở dưới trướng Đinh Nguyên, đôi bên giao chiến đã khiến quân Tây Lương mất hết nhuệ khí.
Bây giờ những lời này thốt ra từ miệng hắn, còn có uy lực hơn nhiều so với Hầu Thành, một đám tướng sĩ thủ quan do dự một chút, liền vội vàng thu binh khí trong tay.
"Ngụy Tục, ngươi ở lại thủ quan, chúng ta áp giải Triệu Sầm và thi thể Tôn Kiên lập tức lên đường về Lạc Dương." Lữ Bố nhìn Ngụy Tục nói.
Tuy một thủ tướng giữ cửa ải không phải là đại tướng gì to tát, nhưng nếu ngồi vững được cũng có chút binh quyền.
Bây giờ Lữ Bố mới đến dưới trướng Đổng Trác chưa lâu, đội kỵ binh Tịnh Châu của mình lại bị chia làm ba.
Hiện tại Lữ Bố cảm thấy địa vị mình đã dần ổn, nên cũng muốn tranh thủ một ít binh quyền.
Ngụy Tục là em vợ hắn, Lữ Bố gần như theo bản năng đem vị trí tốt như vậy để lại cho hắn.
Trải qua trận chiến này, ải Y Khuyết sẽ không có chiến sự lớn nữa.
Đây là nơi dễ kiếm công trạng, theo Lữ Bố thấy thì chiến trường chính sắp tới sẽ ở khu thành cao.
Ngụy Tục tài năng không bằng Hầu Thành, Tống Hiến nên ở đây sẽ an toàn hơn, có thể kiếm chút công trạng lại được nắm binh quyền.
"Vâng!" Ngụy Tục đáp một tiếng, Lữ Bố bọn họ không ở lại Y Khuyết lâu, từ đây về Lạc Dương thì trước khi trời tối đủ về, nhanh thì chiều là tới nơi.
Cứ thế cả đoàn thắng trận mà về, ai nấy đều vui vẻ, không ngừng nghỉ đi nhanh hơn một canh giờ, đã thấy Lạc Dương ở đằng xa.
Lúc Lữ Bố chuẩn bị phái người về báo tiệp thì thấy ngoài thành có người chờ mình, là Trương Liêu đã nhiều ngày không gặp.
"Văn Viễn, sao ngươi lại ở đây?" Lữ Bố ghìm ngựa lại đi đến bên cạnh Trương Liêu.
Tuy rằng cũng hơn nửa tháng không gặp, nhưng đối với Lữ Bố thì cứ như đã hơn mười năm không thấy.
Gặp lại Trương Liêu, không tránh khỏi trong lòng thân thiết.
Đây là người huynh đệ lúc trước dù mình thất thế cũng không ghét bỏ, một cái chớp mắt mười năm không gặp, Lữ Bố tự nhiên có chút không khống chế được, nhưng khi nói chuyện lại thấy có chút lạ lẫm, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi gặp mặt lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trương Liêu hơi nghi hoặc, cảm thấy Lữ Bố có chút kích động.
"Phụng Tiên, Hồ Chẩn sau khi trở về đã đến phủ tướng quốc cáo trạng, nói ngươi không nghe quân lệnh, mấy lần làm hỏng quân cơ khiến ba quân đại bại, nghe nói Tướng Quốc rất tức giận." Trương Liêu lo lắng nói với Lữ Bố.
"Đồ vô liêm sỉ, đánh trận thì chẳng ra gì, chuyện nói xấu người thì lại rất giỏi." Hầu Thành nghe vậy thì mặt đầy phẫn nộ.
Lữ Bố và Tống Hiến cũng sắc mặt khó coi, chưa nói Đổng Trác có tin lời Hồ Chẩn nói hay không, cho dù không tin thì một người như vậy cứ suốt ngày lảng vảng trước mặt cũng khiến người ta khó chịu như ăn phải ruồi.
"Yên tâm, trận này ta thắng, Tôn Kiên cũng đã bị ta chém giết, cái tội danh này hắn không chụp lên đầu ta được đâu, đi, chúng ta đi thẳng phủ tướng quốc, ta muốn xem xem hắn sẽ nói xấu ta thế nào!?" Sát khí trong mắt Lữ Bố bừng lên, biết Hồ Chẩn đáng ghét thế này, đêm qua đã nên nhân lúc loạn bắn cho hắn một mũi tên để hắn im miệng luôn cho rồi.
"Ta cùng Kỵ Đốc đi, đem chuyện Triệu Sầm nói với Tướng Quốc, cũng cho Kỵ Đốc làm chứng." Hoa Hùng chắp tay nói với Lữ Bố.
"Chúng ta đi." Tâm tình Lữ Bố không tốt, chỉ gật đầu đáp lại.
Gọi Tống Hiến sắp xếp các tướng sĩ nghỉ ngơi rồi dẫn mọi người áp giải Triệu Sầm, kéo theo thi thể Tôn Kiên cùng nhau về hướng phủ tướng quốc.