2
Mặc Nghiễn Chiêu từ từ xoay bánh xe lăn, tôi không kịp chuẩn bị đã đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc của hắn.
Tôi suy sụp thật rồi.
Tôi trượt một đường đến trước mặt hắn, ôm chặt lấy đùi hắn và khóc lóc thảm thiết:
“Ngài Mặc, xin ngài đừng nhìn tôi như vậy, tôi là một cô gái rất nhạy cảm mà!”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
“Haha, tối nay tôi sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà hắn!”
“Cơ mà, ánh mắt này rõ ràng toàn là sát khí, chắc tôi không sống nổi qua đêm nay đâu.”
“Không sao cả, thuyền đã đến Nam Thiên Môn, cứ để nó chìm ở cầu là xong.”
Mặc Nghiễn Chiêu: “...”
Hệ thống: “Đỉnh luôn!”
Lão quản gia vẫn chưa kịp ra khỏi phòng thì đứng hình tại chỗ.
Ông nhanh chóng bước tới, kéo tôi ra, thấp giọng quát khẽ:
“Tiểu Thẩm, cô đang làm cái gì vậy hả?”
Tôi vẫn ôm chặt lấy chân của Mặc Nghiễn Chiêu không chịu buông, mặt tỏ vẻ "tôi không hiểu tiếng người".
Gân xanh trên trán hắn giật giật, giọng trầm lạnh:
“Ra ngoài!”
Lão quản gia dùng thêm sức kéo tôi ra, lần này tôi thuận thế buông chân hắn.
“Haha, Trái Đất ơi, chị rời nhóm đây nhé!”
Tôi còn tiện thể nói lời chia tay với hệ thống:
“Này hệ thống, tình hình anh cũng thấy rồi đấy, đi tìm người khác đi. Rất vui được gặp anh, tạm biệt~”
Hệ thống im lặng rất lâu, giọng máy móc bỗng nhiên mang theo chút căm hận và bất lực:
“Nếu đổi được người thì tôi đã đổi lâu rồi! Do tôi có mắt không tròng mới chọn phải cái cục nợ như cô!”
Tôi còn chưa kịp hiểu hàm ý trong lời của hệ thống thì giọng nói lạnh nhạt của Mặc Nghiễn Chiêu lại vang lên:
"Cô, ở lại."
Lần này, tôi, lão quản gia, và cả hệ thống đều sững sờ.
Lão quản gia nhìn tôi một cái, trong ánh mắt còn lộ ra chút vui mừng, vội vàng đẩy tôi trở lại phòng:
"Hầu hạ thiếu gia cho tốt!"
Tôi: "..."
“Sao nghe cứ như mình sắp phải ‘hiến thân’ vậy nhỉ? Nhưng chắc Mặc Nghiễn Chiêu giờ cũng chỉ có tâm mà bất lực thôi, đúng không?”
Tôi không nhịn được liếc nhanh về một chỗ nào đó.
Một ánh mắt sắc bén lập tức phủ xuống người tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhờ chút ánh sáng yếu ớt mà nhìn rõ gương mặt của Mặc Nghiễn Chiêu.
Hắn là người lai, đôi mắt có màu sắc nhạt hơn bình thường.
Ngũ quan của hắn hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật được Chúa tạo ra: sâu sắc, điển trai, không hề có chút khuyết điểm nào.
Mái tóc lòa xòa trước trán, làn da tái nhợt khiến hắn mang theo vẻ mong manh, như một “bệnh mỹ nhân” sống động bước ra từ tranh vẽ.
Nhưng khí chất và ánh mắt sắc bén của hắn lại toát lên sự uy quyền của kẻ đứng trên người khác.
“Ôi, đúng là một phản diện quyến rũ. Vậy thì mình sống thêm vài ngày cũng đáng mà!”
Tôi nhìn hắn chằm chằm vài giây, ánh mắt lộ rõ sự nông cạn và tầm thường đến mức không cần phải diễn.
Mặc Nghiễn Chiêu nhíu mày: "Cô là ai?"
Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ hầu gái trên người, giọng nói vang lên trong trẻo và đầy hoạt bát:
"Tôi tên là Thẩm Nam Viên, sau này sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ngài."
“Tôi là ai à? Nhìn tôi giống thợ sửa điều hòa không?”
Mặc Nghiễn Chiêu: "......"
Hắn mệt mỏi day nhẹ mi tâm, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Lấy lại cho tôi một cốc thuốc khác."
Tôi thầm kinh ngạc: “Hệ thống, chẳng phải anh bảo hắn tính khí thất thường sao? Nhưng tôi thấy hắn trông cũng bình thường mà?”
Hệ thống tỏ ra bất lực, gần như buông xuôi:
"Tôi làm sao biết được! Cả đám các người chẳng ai bình thường cả!"
"Tôi đã viết sẵn đơn xin nghỉ việc rồi, cô thích làm gì thì làm, hẹn gặp lại kiếp sau."
Tôi: "?"
Nói xong, nó im bặt như đã tắt thở, không hề đáp lại tôi thêm lần nào nữa.
Hệ thống gì mà thiếu trách nhiệm vậy trời?
Nhưng mà không sao, tôi vẫn còn một con đường… đường chết.
Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi bỗng nhiên thoải mái hẳn.
Tôi giữ vẻ mặt bình thản, xoay người đi xuống lầu lấy thuốc cho Mặc Nghiễn Chiêu.
Mặc Nghiễn Chiêu nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, nhàn nhạt nhướng mày, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.