14

Trước khi tản ra lần nữa, tôi tranh thủ dò hỏi mọi người về số lượng bùa vàng họ thu thập được, trong lòng đã có dự tính.

Một tiếng sau, cả nhóm quay lại tập hợp.

Không ngoài dự đoán, nhóm tôi đứng hạng hai.

Đạo diễn Lâm công bố phần thưởng: nguyên liệu cho bữa ăn ngày thứ ba.

Nhóm đứng nhất là cặp đôi Song Trần, phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh: hải sản, thịt heo, thịt bò, rau củ… đủ cả.

Nhóm tôi chỉ nhận được một túi tôm sống và một gói rau.

Nhóm đứng thứ ba thì thảm nhất, chỉ có một gói rau lèo tèo.

Hai ca sĩ trong nhóm đó tiếp tục gửi những lời "ân cần" chào hỏi đạo diễn, bầu không khí "ấm áp" đến kỳ lạ.

15

Buổi tối, cả nhóm ngồi tụ tập trong một góc tường tối om, bí mật bàn kế hoạch trả thù tổ chương trình.

Vì sợ bị camera ghi âm, giọng nói của mọi người càng lúc càng nhỏ.

Khi các thành viên đang bàn nhau nửa đêm quấn ga giường, diễn màn mất tích liên tục trước máy quay, tôi kéo Trần Niệm qua một bên, thì thầm hỏi về chuyện mà tôi tò mò nhất:
“Cậu và Trần Gia Thụ thực sự đang hẹn hò à?”

Tôi từng lướt qua siêu thoại của cặp đôi họ, phải nói là ngọt ngào đến phát ngấy.

Trần Niệm rùng mình, mặt đầy vẻ khó chịu:
“Tôi mà thích cái mặt đơ như cá chết đó à?”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía đối diện:
“Tôi nghe thấy cô nói xấu tôi rồi.”

“Tôi bị câm.”

Trần Niệm dứt khoát làm động tác kéo khóa miệng, biểu cảm lạnh tanh.

Cách đùa này đúng kiểu lạnh lùng, mà cũng khá hài hước.

Không biết có phải sức mạnh "hài lạnh" của Trần Niệm quá lớn hay không, nhưng nhiệt độ xung quanh càng lúc càng giảm.

Phương Vọng Thư áp sát cánh tay tôi, hỏi nhỏ:
“Cậu có thấy lạnh không?”

Bình luận trực tiếp dậy sóng:

“Có ai nghe rõ họ nói gì không?”

“Không có mic thu âm cộng thêm nói nhỏ quá, không nghe nổi!”

“Phản đối mạnh mẽ việc thì thầm sau lưng khán giả! Tôi thức nửa đêm xem livestream không phải để nghe lặng im đâu, mấy người thật biết cách chọc tức mà!”

Tôi vừa định trả lời Phương Vọng Thư, thì một giọng nói trong trẻo, như tiếng chuông bạc, bất thình lình vang lên từ phía sau:
“Các người đang ngồi đây để đi vệ sinh à?”

“Aaaa!”

Tiếng nói của một đứa trẻ lạ mặt giữa đêm khuya không khác gì tiếng sét đánh ngang tai.

Chúng tôi hoảng loạn nhảy dựng lên, rồi đồng loạt chen chúc vào góc tường.

Ánh sáng từ điện thoại lập tức rọi về phía phát ra âm thanh, như ánh đèn sân khấu tụ lại trên nhân vật chính.

Một bé gái xinh xắn, như búp bê bằng ngọc, mặc váy hồng xòe, đang tò mò và khó hiểu nhìn chằm chằm chúng tôi.

Phải nói là dễ thương hết mức.

Tôi ngớ người trong giây lát, rồi bật cười, nói đùa:
“Con nhà ai đây? Giới giải trí lại vừa ‘nhặt’ thêm một đứa trẻ à?”

Hình tượng của tôi đã sụp đổ từ lâu, theo hợp đồng thì giờ tôi chỉ được nhận một nửa cát-xê. Thế nên, tôi quyết định buông bỏ tất cả, chơi tự do hết mình trong show này.

Bình luận trực tiếp chuyển hướng cực nhanh:

“Haha, bình luận quá xuất sắc!”

“Mặc tỷ đúng là đại diện phát ngôn của tôi trong giới giải trí.”

“Fan cũ quay xe, Mặc tỷ giờ dễ mến ghê.”

“Haha, đúng rồi đó, trước đây Mặc Phục Linh trong show tuy đáng ghét, nhưng thật ra chưa làm gì quá đáng cả.”

Phương Vọng Thư: “Không phải của tôi, chị biết mà, học kỳ sau tôi mới lên năm hai.”

Trần Niệm thản nhiên nói: “Không phải của tôi, vài năm trước tôi vẫn còn đang đi học.”

Trần Gia Thụ: “Cũng không phải của tôi, vài năm trước tôi còn đang độc thân.”

Bình luận trực tiếp:

“Em trai mới năm nhất thôi à? Thảo nào hợp với Mặc tỷ nhà chúng ta quá, đúng gu em trai nhỏ tuổi hơn!”

“Song Trần CP đúng là tự nhiên mang theo cả một rổ drama.”

“Giờ thì không độc thân nữa đúng không? Haha, thừa nhận rồi chứ gì?”

“Không phải của tôi đâu, tôi đang thức đêm xem livestream đây.”

“Cũng không phải của tôi, tôi đang thức trắng ôn bài.”

Có kinh nghiệm từ trước, mọi người đều cho rằng bé gái này là một NPC được chương trình sắp xếp, thế nên bắt đầu trêu đùa cô bé:

“Tên em là gì vậy?”

“Viên Viên.”

“Tên sao người vậy, mặt tròn xoe, đáng yêu quá! Em gái mấy tuổi rồi?”

Cô bé giơ mười ngón tay lên, đếm đi đếm lại, rồi nhìn mọi người với vẻ bối rối.

Trần Niệm sờ cằm, đoán bừa: “Sáu tuổi phải không?”

Viên Viên lập tức lắc đầu, phủ nhận:
“Không phải đâu, lúc em chết em sáu tuổi cơ. Bây giờ em chết được rất rất nhiều năm rồi.”

Ngoại trừ tôi, những người khác đều cười phá lên:

“Em gái nhập vai đỉnh quá!”

“Dễ thương quá đi mất!”

“Đạo diễn Lâm chắc chắn phạm luật sử dụng lao động trẻ em rồi. Giờ này còn để em ra đây hù dọa chúng tôi, nhất định phải báo cáo ông ấy mới được!”

Trong lúc mọi người thi nhau trêu đùa cô bé, một cơn gió lạnh lùa qua. Bỗng một vật tròn tròn lăn đến chân chúng tôi.

Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một quả bóng màu hồng.

Nhìn thoáng qua, quả bóng trông giống hệt một chiếc đầu người.

Ngay sau đó, một bàn tay thon dài, trắng nõn nhặt quả bóng lên. Một người phụ nữ xuất hiện trước mặt chúng tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play