8
Tôi lượm lại các mảnh báo rách, trên đó còn mơ hồ nhìn thấy tiêu đề “Chặt đầu vợ”.
Tôi đưa cho Phương Vọng Thư, anh ấy giật nảy người, vội lùi lại như chạm phải lửa.
Tôi vừa định trêu chọc anh thì bất chợt, một đoạn nhạc du dương văng vẳng từ phía sau vang lên.
Âm nhạc phát ra từ chiếc máy hát cổ.
Mọi người lập tức dừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn về phía chiếc máy. Ánh sáng từ điện thoại tập trung vào người nữ diễn viên đứng gần đó.
Cô ấy kinh hoàng lắc đầu, mặt trắng bệch:
“Không phải tôi! Tôi không chạm vào nó!”
"Aaa! Cái gì vậy?!"
"Nhấn 1 để gọi hết ma về nhà Mặc Phục Linh đi!"
"1!"
"1!"
"Tôi đang bật nhạc của Phượng Hoàng Truyền Kỳ ngoài loa, hiệu quả tuyệt lắm, chân thành khuyên dùng."
Nam diễn viên tắt máy hát, bịa ra một lý do chẳng ai tin nổi:
"Có thể là do gió thổi thôi."
Cuối cùng, chúng tôi gom các manh mối lại và xâu chuỗi được một câu chuyện:
Một người chồng phát điên đã chặt đầu vợ mình, sau đó khâu lại, mặc cho cô ấy bộ trang phục biểu diễn. Ông ta cũng thay đồ, bế thi thể của vợ, vừa ôm vừa hát một khúc nhạc, rồi tự dùng rìu bổ vào người mình.
Về vị trí của chìa khóa lên tầng hai, mọi manh mối đều chỉ về chiếc tủ thấp nơi đặt máy hát.
Tuy nhiên, ngăn kéo của chiếc tủ bị khóa, và chúng tôi không tìm thấy chìa khóa đâu cả.
Cả nhóm bắt đầu bối rối, sau đó… đói bụng.
Sự kiên nhẫn của tôi gần như cạn kiệt. Tôi nở nụ cười đầy ẩn ý, gợi ý một cách ngọt ngào:
"Chúng ta có rìu, đúng không?"
"Hả?"
"Hay chúng ta dùng rìu phá tủ đi?"
"Làm vậy được không?"
"Tại sao không?"
Chương trình đâu có cấm điều đó!
Không cấm nghĩa là được làm!
Tôi cầm lấy chiếc rìu, giả vờ lóng ngóng, rồi để nó bổ thẳng xuống chiếc tủ thấp.
Rầm!
Chiếc tủ vỡ tan thành bốn mảnh, để lộ một chiếc chìa khóa rỉ sét bên trong.
Tôi vỗ ngực làm ra vẻ hoảng hồn, sau đó nhặt chìa khóa lên, đưa cho Trần Niệm, cười nói:
“Cảm ơn chị đã gợi ý cho em cách này. Nhanh lên, chúng ta mau lên tầng hai thôi!”
Thật sự là tôi đói lắm rồi mà!
Trần Niệm ngơ ngác nhận lấy chiếc chìa khóa, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Bình luận trực tiếp lại bùng nổ:
"Tâm trạng tôi y như chị Trần lúc này, không hiểu gì luôn!"
"Cảm giác cứ như đang xem Lâm Đại Ngọc nhổ bật cây liễu vậy, thật kỳ diệu!"
"Mặc Phục Linh đổi phong cách sang vai bà thím mạnh mẽ à?"
9
Trần Niệm mở khóa dẫn lên tầng hai. Trước mắt chúng tôi là một hành lang dài hun hút, kết thúc trong bóng tối đặc quánh.
Ngay phía sau cánh cửa là một tấm thẻ nhiệm vụ:
“Thu thập bùa vàng, số lượng quyết định phần thưởng.”
Lại không được ăn à?
Cơn đói khiến tôi toàn thân đều toát ra vẻ oán giận.
Phương Vọng Thư nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của tôi, cúi xuống hỏi nhỏ:
“Đói rồi hả?”
Tôi ấm ức đáp:
“Ừ.”
Buổi sáng chỉ được phát một quả trứng với một ly sữa đậu nành, giờ đã gần 1 giờ trưa rồi, ai mà chẳng đói!
Anh lén lút nhét một thanh sô cô la vào tay tôi.
Tôi mừng rỡ nắm chặt tay anh, ánh mắt sáng rực như vừa tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng, "Biết cậu đói nhanh mà, trước khi đến đây tôi đã lén nhét vài thanh sô cô la vào túi, để phòng khi cần."
"Anh chu đáo quá đi!" Tôi reo lên, ánh mắt đầy sự cảm kích.
Bình luận trực tiếp tiếp tục rôm rả:
"Cặp này nhìn cũng ấm áp phết."
"Phương soái ca đúng là kết bạn nhầm người rồi."
"Nghe nói Phương Vọng Thư còn là đại học bá, sao ánh mắt chọn bạn bè lại kém thế chứ!"
Tôi tận dụng anh làm "lá chắn" để ăn lén thanh sô cô la. Vừa nuốt xong, tôi cảm thấy năng lượng bùng nổ, sức sống dâng tràn!
Không cầu đứng nhất, nhưng nhất định phải đứng nhì, ít nhất là top ba!
Phần thưởng, tôi cần phần thưởng!
Mang theo quyết tâm hừng hực, tôi oai phong lẫm liệt dẫn Phương Vọng Thư vào một căn phòng khác.
Chúng tôi lục tung khắp nơi chỉ tìm được ba lá bùa, cuối cùng chú ý đến một cánh cửa phòng tắm bị khóa. Bắt đầu tìm chìa khóa nhưng không thấy đâu cả.
Không chần chừ, tôi lại dùng tuyệt chiêu "phá khóa" của mình. Cánh cửa vừa bị tôi bổ tung, thì bên ngoài vang lên những tiếng hét kinh hoàng:
"Aaaa!"
"Cái quái gì vậy?!"
Tôi và Phương Vọng Thư nhìn nhau, đều cảm thấy bất an.
Ngay sau đó, một giọng hát cao vút, the thé mang âm điệu kịch cổ xé toạc không gian, vọng vào tai chúng tôi:
"Phu quân ơi ~"
"Đầu của thiếp ~ đau ~ quá!"
Tôi lập tức cảm thấy cả người nổi da gà, từng lỗ chân lông đều dựng đứng.
Phương Vọng Thư sợ đến mức dán chặt vào tôi, thậm chí không dám thở mạnh.
Cặp đôi Song Trần ló đầu ra từ căn phòng đối diện, ánh mắt hướng về cuối hành lang. Khi vừa nhìn thấy, cả hai đồng loạt mở to mắt, gương mặt viết đầy vẻ kinh hoàng.
Ngay sau đó, một giọng nam dữ tợn vang lên:
“Là ta chặt đấy, thì sao nào?!”
“Đồ tiện nhân! Ngươi dám phản bội ta, ta nhất định khiến ngươi mãi mãi không thể siêu sinh!”
Bình luận trực tiếp bùng nổ:
“Tôi đang ở nước ngoài, giờ là nửa đêm. Đạo diễn, nếu còn chút lương tâm, nhớ đến thu xác tôi nhé…”
“Tự do, bình đẳng, công lý, pháp trị!”
“Mong là ma thật, mang Mặc trà xanh đi giùm. Tôi thật không muốn thấy cô ta trong chương trình nữa!”
“Rút! Rút! Rút ngay!”
10
Cuối hành lang, ánh đèn đỏ bỗng sáng lên, chiếu rõ hình ảnh một nam một nữ trong trang phục diễn kịch. Khuôn mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, cả bảy lỗ trên khuôn mặt đều đang rỉ máu.
Người phụ nữ có một vết khâu quanh cổ, nhìn như đầu đã bị đứt lìa rồi được khâu lại. Người đàn ông thì trán bị gắn đầy ghim kẹp giấy, như thể đầu bị bổ đôi rồi cố định bằng những ghim đó.
Ánh đèn đỏ tắt phụt, chỉ trong tích tắc lại sáng lên.
Không biết từ khi nào, cặp đôi đó đã quay đầu, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Đôi mắt họ tuôn máu, ánh nhìn u ám, lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Bình luận nổ tung lần nữa:
“Đừng nhìn tôi, tôi là người tốt mà!”
“Cứu mạng, tôi chuyển qua Starbucks xem tiếp đây.”
Tôi theo bản năng muốn đóng cửa, nhưng ngay lập tức nhận ra một sự thật kinh khủng: Phòng này không có cửa. Và cửa phòng tắm thì vừa bị chúng tôi phá nát.