Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Buổi tối hôm ấy, Chu Lê và Lâm Thanh Thanh trò chuyện đủ thứ trên đời, nói mãi chẳng biết ai ngủ trước. Nửa đêm, Chu Lê tỉnh dậy trong cơn mơ màng, chiếc điện thoại để trên bàn sáng nhấp nháy giữa bóng tối. Tiểu Tuấn bên cạnh cô trở mình, khẽ cựa quậy, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mông cậu bé để cậu ngủ yên rồi mới với tay lấy điện thoại.
Đầu bên kia, Triệu Thầm đang định tắt máy thì nghe thấy một tiếng “A lô” quen thuộc. Giọng nói của Chu Lê khi vừa tỉnh giấc mang theo sự lười biếng, dịu dàng. Triệu Thầm đỗ xe bên lề đường, Chu Lê có thể nghe thấy tiếng xe cộ vụt qua rất nhanh. Còn cô đang ở một làng quê tĩnh mịch, yên ắng đến mức đầu dây bên kia chỉ còn nghe thấy tiếng thở rất nhẹ của cô. Một phút trôi qua, không nghe anh nói gì, cô dứt khoát cúp máy rồi đặt lại điện thoại xuống bàn.
Triệu Thầm tình cờ nhìn thấy bức ảnh khi vừa tan ca muộn, anh quen tay mở ra trang cá nhân của cô, bất ngờ thấy cô đăng một bức hình. Không phải là chế độ chỉ bạn bè mới xem được, nên anh cứ vậy mà mở ra xem. Trong ảnh, Chu Lê đứng giữa một nhóm người xa lạ, cô cười đến mức đôi mắt híp lại thành một đường cong vui vẻ. Cô hình như lại đầy đặn thêm một chút, khi cười càng thêm đáng yêu. Một tay cô nắm lấy một cậu bé trai nhỏ, phía trái là một người đàn ông đang khoác vai cô, bên phải là một người phụ nữ thân thiết ôm lấy cánh tay cô. Những người quanh cô trông có vẻ lớn tuổi hơn khá nhiều, nhưng ai nấy đều nở nụ cười rất bình dị, chân thành.
Anh chưa từng thấy Chu Lê như vậy. Trước kia, anh từng thấy một Chu Lê nghiêm túc, mạnh mẽ trong công việc, từng thấy một Chu Lê bình tĩnh và thản nhiên khi chỉ có một mình, từng thấy một Chu Lê dịu dàng vô hạn khi yêu; nhưng riêng dáng vẻ vui tươi, thoải mái như thế này, anh lại chưa từng một lần chứng kiến. Trong bức hình, cô hòa làm một với khung cảnh, hoàn toàn thả lỏng trước những người bên cạnh, ánh mắt nhìn vào ống kính sáng ngời vui vẻ.
Anh không lưu lại bức ảnh, cũng không về căn hộ, cứ vậy lái xe lòng vòng không mục đích. Khi tỉnh táo lại, anh mới nhận ra xe mình đã dừng trước lối vào khu nhà Chu Lê từng sống. Triệu Thầm bỗng thấy hoang mang, anh không hề biết những người trong bức ảnh là ai, cũng chẳng nhận ra được đó là nơi nào. Ở chỗ cô, trời hình như đã sang xuân, cây cối xanh mướt, còn ở Bắc Thành, đông vẫn chưa chịu rời đi. Cô… có lẽ nào đã thực sự rời khỏi nơi này?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play