3

Tôi sững sờ!!

Lục Dĩ Hàn cũng thoáng ngẩn người. Sau khi anh ngẫm ra điều gì đó, khuôn mặt tối sầm lại và hỏi tôi:

"Hợp đồng bao nuôi? Ai nói với em như vậy?"

Tôi ngơ ngác:

"Không phải anh bao nuôi tôi suốt ba năm nay à?"

Lục Dĩ Hàn đưa tay xoa trán:

"Không phải... Tôi không bao nuôi em, đó là hợp đồng yêu đương."

Sở Yên Ngữ cau mày:

"Ai mà yêu đương lại ký hợp đồng?"

Lục Dĩ Hàn đáp:

"Tôi nghĩ ký hợp đồng là để thể hiện sự nghiêm túc của tôi đối với mối quan hệ này."

Tôi do dự:

"Sự nghiêm túc của anh là mỗi tháng chuyển cho tôi năm trăm ngàn rồi ngủ với tôi?"

Lục Dĩ Hàn: "..."

Biểu cảm của anh phức tạp, như muốn nói điều gì nhưng lại không mở lời.

Sở Yên Ngữ nhìn Lục Dĩ Hàn bằng ánh mắt sắc bén:

"Lục tiên sinh, hợp đồng bao nuôi là vi phạm pháp luật, lý thuyết mà nói thì nó không có giá trị. Nếu anh khăng khăng, tôi chỉ có thể báo cảnh sát."

Lục Dĩ Hàn thở dài:

"Tôi không bao nuôi. Năm trăm ngàn là tiền yêu đương hàng tháng."

Anh giải thích:

"Tôi nghĩ trong thời gian yêu đương, việc có quan hệ thân mật là bình thường nên tôi không để tâm."

"Xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, khiến em hiểu lầm. Thật lòng xin lỗi. Việc này lẽ ra chỉ nên xảy ra sau khi kết hôn."

Ở bệnh viện không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Sở Yên Ngữ, mang đôi giày cao gót, quay sang tôi và nói:

"Em tự quyết định đi."

Tôi nhỏ giọng:

"Vậy... Nếu đây là hợp đồng yêu đương, em có thể xin nghỉ một tuần được không?"

Hợp đồng chỉ còn một tuần là hết hạn, nếu tôi xin nghỉ, vừa hay có thể kết thúc hợp đồng mà không gặp rắc rối gì, sau đó tôi sẽ đi club để chơi với nam người mẫu.

Lục Dĩ Hàn mím môi, đáp:

"Được."

Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi cùng Sở Yên Ngữ rời khỏi bệnh viện, lên chiếc xe sang trọng của chị ấy để về nhà gặp mẹ tôi.

Vừa lái xe, Sở Yên Ngữ vừa nói:

"Chị cảm thấy... lời của Lục Dĩ Hàn không đáng tin, người này không phải loại tốt đẹp gì. Sau này em đừng tiếp tục dính líu đến anh ta nữa."

Hợp đồng yêu đương cái quái gì, chó cũng không tin!

Tôi có chút chột dạ:

"Thực ra... em cảm thấy anh ta cũng là người tốt."

Sở Yên Ngữ nhướng mày:

"Sao em nghĩ vậy?"

Tôi đáp:

"Hồi trước mẹ em bị bệnh, không có tiền chữa trị. Anh ta là người đã chi trả toàn bộ viện phí. Nếu không có anh ta, mẹ em đã không thể qua khỏi."

Sở Yên Ngữ nghi hoặc:

"Vậy mà anh ta lại bao nuôi em..."

Tôi gãi mũi, ngượng ngùng trả lời:

"Bởi vì anh ta giúp em trả viện phí cho mẹ, nên lúc anh ta muốn bao nuôi em, em không tiện từ chối."

Chủ yếu là vì biết ơn.

Sở Yên Ngữ nghĩ một lúc, rồi nói:

"Chờ hợp đồng kết thúc, chị sẽ bỏ tiền bao nuôi lại anh ta cho em."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play