Sau tiết ngữ văn, Giang Niên ngồi vào chỗ của mình, học tư thế của Lục Trạch, tay trái tựa đầu, tay phải cầm bút viết vẽ lung tung.
Hạ Gia Dương quay đầu, tò mò nhìn vào vở Giang Niên: “Cậu đang viết gì đó?”
Giang Niên lắc đầu: “Không có gì.”
Thật ra cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, dù sao trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là câu nói ban nãy của Lục Trạch —–
“Rõ ràng sự tồn tại của cậu, đã là niềm tự hào lớn nhất của ba mẹ cậu rồi.”
Giang Niên trong lòng chấn động không nói nên lời, nhưng sự thật là, từ khi nghe câu nói đó, trong đầu quả thực cũng chỉ lặp đi lặp lại âm thanh dễ nghe kia.
Đôi khi cô cảm thấy, Lục Trạch sống quá đơn thuần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play