Giang Niên không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Cô nghiêng đầu mơ mộng nghĩ, cô và Lục Trạch xem ra cũng có duyên mà, đúng không? Cùng Kỳ Thư Nam dạo phố cũng có thể gặp được Lục Trạch như lúc này.
Hôm nay Lục Trạch đi một mình, không giống với bộ dáng mặc đồng phục Minh Lễ thường ngày, hôm nay cậu mặc thường phục —–
Một thân sạch sẽ, áo thun màu lam nhạt không có họa tiết, bên dưới là quần jean sáng màu, cả người tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ. Cậu tùy ý một tay cầm điện thoại, tai đeo airpods, tóc tai bù xù nhưng không rối, vận tốc đi cũng không nhanh không chậm.
Không biết vì sao, trên thực tế nơi đây là nơi nhộn nhịp nhất Viễn Thành, một đường đi đến nơi nào cũng toàn là người và người, mọi người ở khắp mọi ngóc ngách trên khu phố này.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Giang Niên đã lập tức nhận ra Lục Trạch từ trong đám đông.
Cho dù cậu mặc quần áo bình thường đi chăng nữa, hành động cũng không có gì phô trương, thậm chí là vì đi cùng hướng nên cậu quay lưng về phía Giang Niên, nhưng cô lại có thể chuẩn xác vô cùng nhận ra thân ảnh của cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play