Lại qua một tháng nữa, Quân Hoa hạ chỉ giải tán hậu cung, bồi thường đầy đủ cho mấy vị còn lại. Sau đó, tin đồn Hoàng đế thân thể suy nhược không thể quan tâm hậu cung lan truyền khắp nơi. Dân phong triều ta cởi mở, hơn nữa vì việc này, những nữ tử này cũng không khó tìm được một gia đình tốt.
Khi Đức Phi rời đi, ta nắm tay nàng ấy, nước mắt lưng tròng.
Nàng ấy dùng tay kia ôm ta, ta nức nở nói với nàng ấy: "Thế này là tốt rồi, ngay cả ngươi cũng đi, chơi bài lá không còn ai kém hơn ta nữa."
". . ."
Thế là, tay nàng ấy rút về: "Ta thật sự là mù mắt rồi."
Ồ, bị người ta lật tẩy, thẹn quá hóa giận.
Nàng ấy đi rồi. Nhưng ta nghĩ nàng ấy hẳn là vui vẻ, con đại bàng sa mạc cuối cùng cũng có thể bay ra ngoài rồi.
Trong cung chỉ còn lại một mình ta, vì Hoàng đế nói thân thể không khỏe blah blah. . . đại thần tiền triều không dám tấu xin Hoàng đế nạp phi. Họ còn mừng rỡ, ít nhất vẫn còn một người, không đến nỗi khiến hoàng thất Đại Lương tuyệt tự.
Đại điển sách phong Hoàng hậu đã bắt đầu chuẩn bị, ta cũng bắt đầu bận rộn, có lúc thậm chí còn sinh ra ảo giác là mình còn bận hơn cả Quân Hoa - người làm Hoàng đế.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT