Ta cố gắng kiềm chế ánh mắt tham lam của mình, nhưng không nhịn được mà đưa tay chạm vào tấm da hổ.

Ừm, thật dày dặn, chắc chắn ấm hơn chăn rất nhiều.

"Thích, ta rất thích."

Ta không chờ đợi được nữa mà nhận lấy khay, khiến Nhiễm Tuyết Linh nhìn ta chằm chằm hồi lâu.

Có lẽ thấy ta thật sự vui vẻ, nàng mới chậm rãi mở miệng:

"Thì ra tỷ tỷ là người dễ tính như vậy, vậy thì ta yên tâm rồi."

Nhiễm Tuyết Linh nói xong liền đứng dậy, cúi người qua loa:

"Ta phải về dùng bữa với tướng quân, tỷ tỷ có muốn đi cùng không?"

"Các ngươi ăn đi, ta không qua đâu." Ta lịch sự từ chối.

Nhiễm Tuyết Linh cũng không khách sáo thêm, xoay người rời đi.

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình, ta hết lần này đến lần khác vuốt ve tấm da hổ.

Thật tốt, dù không có Tàng Viễn, ta cũng sẽ không bị rét nữa.

3

Một đêm không mộng mị.

Khi tỉnh dậy, ta thỏa mãn vuốt ve lớp lông mềm mượt trên tấm da hổ trải trên chăn.

Sơn Nại vốn đầy vẻ không phục, thấy dáng vẻ của ta, cũng không dám nhắc chuyện đưa tấm da hổ vào kho nữa.

Khi ta còn đang nghĩ phải làm sao để vượt qua một ngày nhàm chán này, trong cung có người đến.

Đó là Hạ công công bên cạnh Thái hoàng thái hậu.

Ông so với dáng vẻ trong ký ức của ta đã già hơn rất nhiều, cả người còng hẳn xuống.

"Thái hoàng thái hậu nhờ lão nô tới mời phu nhân vào cung."

Trong mười năm qua, Thái hoàng thái hậu đã nhiều lần phái người mời ta vào cung, nhưng trừ các yến tiệc do Hoàng đế hạ lệnh mà các quan viên phải mang theo gia quyến tham dự, còn lại ta đều từ chối.

Dù là yến tiệc, ta cũng chỉ cúi đầu ăn uống, không ngẩng lên nhìn ai, ăn xong liền rời đi, không nán lại thêm chút nào.

Chỉ là, Hạ công công đích thân tới, đây vẫn là lần đầu.

Dường như hiểu được sự nghi hoặc của ta, Hạ công công run rẩy môi mở lời:

"Phu nhân vào cung rồi sẽ hiểu."

Lòng ta bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nghĩ kỹ lại, ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, sao phải vướng bận chuyện cũ?

Người c.h.ế.t như đèn tắt, ân oán xưa cũ cũng nên quên đi rồi.

Vì vậy ta bảo Sơn Nại thu dọn sơ qua, sau đó theo Hạ công công ra ngoài, và cuối cùng ta đã hiểu lý do khiến Hạ công công mắt ngấn lệ.

Trong cung điện uy nghiêm và tráng lệ, Thái hoàng thái hậu tóc đã bạc trắng, ngồi ngay ngắn ở chính giữa.

Đôi mắt già nua không còn tiêu điểm, ngây dại nhìn về một phía.

"Mấy ngày trước người bị bệnh, tỉnh dậy thì không nhớ được ai nữa, lúc tỉnh táo, lúc mê man." Hạ công công vừa rót trà cho Thái hoàng thái hậu vừa giải thích với ta.

Nhìn dáng vẻ của Thái hoàng thái hậu, oán hận trong lòng ta tan biến sạch sẽ, sống mũi cũng cay xè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play