Cơ Yếm Thanh bị Kỳ Dạ nắm chặt cổ tay, một lúc không thể đứng dậy, hai người cứ thế ngã xuống cùng nhau, trong không khí ngượng ngùng lại pha chút mơ hồ.
Họ ở rất gần nhau, gần đến mức Cơ Yếm Thanh có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt và đôi mày của Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ trông rất đẹp trai.
Khác với vẻ đẹp hơi sắc sảo của Cơ Yếm Thanh, nét mặt của Kỳ Dạ như được khắc họa bằng băng giá, lạnh lùng xa cách như ngọn núi tuyết tích trăm năm.
Tuy nhiên lúc này, khóe mắt Kỳ Dạ lại hơi ửng đỏ khác thường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Cơ Yếm Thanh cũng dường như mang theo chút hơi ấm cháy bỏng.
Xong rồi xong rồi, nhìn phản ứng của Kỳ Dạ, có lẽ chứng “tình độc” này thật sự lại tái phát rồi.
Đối diện với khuôn mặt của Kỳ Dạ, Cơ Yếm Thanh trước tiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, sau đó lại trở nên căng thẳng.
Anh thật sự thích khuôn mặt của Kỳ Dạ, bình thường khi gặp hắb, đầu óc cũng toàn nghĩ “thiếu niên áo trắng, tôi có thể,” nhưng đến lúc này, Cơ Yếm Thanh lại sợ hãi.
Yết hầu của Cơ Yếm Thanh khẽ động đậy, khó khăn mở lời: “Sư đệ, có gì nói rõ ràng, không cần phải ở gần nhau như vậy đâu?”
Lúc này, dù Cơ Yếm Thanh đang đè Kỳ Dạ dưới người, nhưng giọng điệu kiêu ngạo của anh hoàn toàn biến mất, nghe như anh mới là người bị đè bên dưới.
Kỳ Dạ cũng nhận ra khoảng cách giữa hai người có vẻ quá gần, chậm rãi buông tay nắm cổ tay Cơ Yếm Thanh, nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn chăm chú nhìn Cơ Yếm Thanh.
Cơ Yếm Thanh bị ánh mắt đó làm nổi da gà, vừa được tự do, liền vụt nhảy xuống giường, lặng lẽ tránh ra khoảng cách an toàn, động tác linh hoạt như con mèo bị giẫm đuôi.
Anh vô thức làm xong những điều này, mặt lại hơi thay đổi sắc mặt.
Chờ đã, anh như thế có phải… hơi nhát gan không? Mà theo vị trí thì người nhát gan đáng lẽ phải là Kỳ Dạ mới đúng chứ!
Cơ Yếm Thanh trong lòng tuy nói với chính mình vậy, nhưng cơ thể lại không thể không co rúm về phía góc tường gần giường, nếu không phải tay còn bị xích, bây giờ anh đã muốn chạy trốn khỏi căn phòng này rồi.
Anh vừa cố gắng tháo những chiếc xích phiền toái trói chặt mình, vừa cảnh giác nhìn Kỳ Dạ lén lút bằng đôi mắt nhỏ, đúng là một con mèo bị nhốt vào góc tường—
Rõ ràng đã hết cách, nhưng vẫn cố gắng vươn móng ra, làm bộ rằng mình rất hung dữ.
Cơ Yếm Thanh không biết, anh càng như vậy, lại càng khiến người khác muốn bắt nạt khiến anh kêu meo meo.
“Có vẻ sư huynh vẫn không tin ta.”
Nhìn thấy sự cảnh giác của Cơ Yếm Thanh, ánh mắt Kỳ Dạ hơi tối lại, trong giọng nói còn pha chút ủy khuất.
“Kỳ sư đệ đứng đó mà nói chuyện là được rồi!”
Kỳ Dạ dường như định bước đến gần, Cơ Yếm Thanh vô thức lùi lại một bước nói, cả người dán sát vào bức tường phía sau.
Kỳ Dạ chẳng hề có ý định dừng lại, miệng còn ủy khuất nói tiếp: “Sư huynh sao lại nói vậy, lúc trước chính là sư huynh nghi ngờ ta chắc như đinh đóng cột, giờ ta thỉ muốn tự minh oan thôi.”
Cơ Yếm Thanh trong lòng thót một cái, sợ Kỳ Dạ tự minh oan còn bản thân mất trong sạch.
Lúc này anh cũng không bận tâm tính cách phản diện nữa, vội vàng giải thích: “Thật ra, thật ra ta chỉ thấy ngươi thi đấu không bình thường nên mới đến xem ngươi thế nào, giờ ngươi không sao thì ta yên tâm rồi!”
Nói xong câu đó, Cơ Yếm Thanh suýt nghẹt thở, nhưng hiệu quả lại ngoài mong đợi.
Kỳ Dạ dừng bước, ánh mắt nhìn Cơ Yếm Thanh thoáng qua chút sửng sốt, hắn hơi không tin hỏi: “Sư huynh nói thật… phải không?”
Rõ ràng trong ấn tượng của Kỳ Dạ, Cơ Yếm Thanh luôn ganh đua với hắn, dù trước kia trong đại hội môn phái, hắn chủ động giúp Cơ Yếm Thanh, Cơ Yếm Thanh vẫn dùng lời lẽ cay nghiệt với hắn.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ đây là lần đầu tiên Cơ Yếm Thanh chủ động quan tâm đến Kỳ Dạ, trong lòng Kỳ Dạ ngoài ngạc nhiên còn có chút vui mừng.
Hắn không kìm được bước tới gần thêm một bước.
Lúc này, Cơ Yếm Thanh cuối cùng cũng tháo được dây xích đáng ghét đó. Tay vừa buông xích, Cơ Yếm Thanh lập tức oai phong trở lại, khí thế của phản diện lại tràn về người anh.
Anh liếc nhìn lò hương, đoán chừng thuốc giải đã để sẵn, mặt lộ vẻ cười mưu kế thành công, tay áo phất lên, một tia linh quang liền bắn thẳng về phía Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ vô thức rút kiếm ra chặn lại, linh kiếm vừa chạm phải chân khí liền phát ra luồng sáng vàng rực rỡ khiến người ta không mở nổi mắt.
Nhân lúc ánh sáng vàng che chắn, Cơ Yếm Thanh lập tức biến mất, chỉ còn tiếng cười đắc thắng của anh vang lên ngoài ánh sáng vàng.
“Ngốc sư đệ, ta tất nhiên là—lừa ngươi rồi!”
……
Khi ánh sáng vàng rực ấy tắt dần, thị lực của Kỳ Dạ cũng đã hồi phục, nhưng trong phòng thì bóng dáng của Cơ Yếm Thanh đã biến mất từ lâu.
Kỳ Dạ đứng trong căn phòng trống không một người, nhẹ nhàng nắm chặt tay lại, nét mặt u ám khó đoán.
Ngay lúc này, một làn hương thoang thoảng kỳ lạ từ lư hương bay lên, Kỳ Dạ mơ hồ cảm nhận thấy mùi hương có vẻ khác với thường ngày, dường như còn thêm một chút mùi hương linh đan?
Kỳ Dạ đi tới, nhấc lấy nén hương định thần trên lư hương xem xét, mặc dù dấu vết gần như không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn ra, trong đó có người đã cho thêm Tam Hồn Hoá Thanh Đan.
Kỳ Dạ vẫn nhớ, trên đường trở về môn phái, có vài kẻ tản tu chặn đường, trong đó một người đã bắn ra loại độc dược có tác dụng kích dục, may lúc đó Kỳ Dạ tránh kịp nên không trúng độc.
Còn loại Tam Hồn Hoá Thanh Đan này, đúng là để hóa giải độc dược kia.
Kỳ Dạ cầm nén hương định thần, đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa hai thứ thì bên ngoài có tiếng bước chân, đạo đồng vội vàng xông vào, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Kỳ sư thúc, vừa nãy Cơ sư thúc…”
Kỳ Dạ đặt nén hương xuống, quay đầu lại: “Không cần hoảng loạn, không có chuyện gì.”
Đạo đồng thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm: “Ta lo sợ, tưởng hai người lại đánh nhau rồi.”
Kỳ Dạ không đáp, ánh mắt lại hướng về phía lư hương bên giường: “Lư hương này từ đâu mà có?”
Phần lớn vật dụng trong phòng Kỳ Dạ do đạo đồng quản lý, nghe Kỳ Dạ hỏi vậy, đạo đồng liền có chút khoe khoang trả lời: “Dạ thưa sư thúc, đây là ta nửa năm trước đi mua ở dưới chân núi, chủ tiệm nói lư hương này tên là Tình Ý Miên Miên Lư, giá gốc 500 linh thạch, lúc đó giảm giá còn 5 linh thạch, còn có khá nhiều công dụng, nghe nói nếu gặp người có tình ý sâu đậm với chủ nhân thì sẽ kích hoạt cơ chế bí mật, còn có thể tăng thêm thú vui phòng the…”
Kỳ Dạ: “…”
Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng vừa rồi, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết bỗng lộ ra chút khác lạ.
Đạo đồng ngây thơ hỏi: “Nhưng sư thúc, thế nào gọi là thú vui phòng the?”
Kỳ Dạ khẽ khàng ho một tiếng, “Trẻ con đừng hỏi nhiều vậy.”
Nói xong còn nhắc nhở: “Đồ rẻ tiền giảm giá thì đừng mua bừa, giang hồ hiểm ác phải cẩn thận.”
Đạo đồng ngơ ngác không hiểu có chỗ nào sai.
Kỳ Dạ nói: “Ở đây không có chuyện gì, ngươi đi tu luyện tiếp đi, đừng lười biếng ngủ nướng, lần trước như vậy lại bị cảm lạnh.”
Đạo đồng cười khì: “Chắc chắn không rồi, lần này ngủ rồi toàn thân ấm áp…”
Nói xong mới nhận ra có vẻ đã lỡ lộ điều gì, vội tìm lý do chuồn đi.
“Sư thúc, ta đi tu luyện tiếp đây!”
Đạo đồng đi ra ngoài, không để ý sắc mặt trầm tư của Kỳ Dạ.
Đạo đồng rời đi, Kỳ Dạ cũng bước tới bên giường, hắn nhẹ nhàng tập trung tinh thần, từ từ truyền chân khí vào, một chiếc xích bạc nối với lư hương hiện ra.
Thực ra, khi Cơ Yếm Thanh cố gắng dùng chân khí để mở khóa, Kỳ Dạ đã nhìn thấy chiếc xích trên lư hương, nhận ra đây là chiêu trò của Hợp Hoan Tông, tưởng Cơ Yếm Thanh lại chơi trò gì, trong lòng bừng lên cơn giận vô cớ, nên mới có hành động quá đáng với Cơ Yếm Thanh.
Nhưng hắn không ngờ lư hương này còn có xuất xứ và ý nghĩa như vậy.
“Có Tình ý?”
Kỳ Dạ lặp lại câu đó trong lòng, tâm trạng trong giây lát trở nên phức tạp.
Kỳ Dạ có căn cốt, tính tình lại khá trầm tĩnh, từ khi gia nhập Thanh Môn phái, hắn được môn phái công nhận là mầm non kiếm đạo tốt, được đồng môn coi làm tấm gương, duy chỉ có sư huynh Cơ Yếm Thanh luôn lạnh nhạt với hắn, chưa từng nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nhưng Kỳ Dạ vẫn nhớ ngày đầu tiên vào môn phái, lạc vào đào hoa mê trận của Cơ Yếm Thanh, giữa mưa hoa bay lả tả gặp được người như thần tiên ấy.
Lúc đó Kỳ Dạ nghĩ chỉ cần mình tu luyện thật tốt, có thể khiến Cơ sư huynh nhìn mình bằng ánh mắt khác, nhưng khi hắn chỉ trong mười năm đã đột phá đến cảnh thần hồn, trở thành đệ tử đạt thần hồn nhanh nhất Thanh Môn phái, nhận được lại là sự đả kích và lời lẽ lạnh nhạt từ Cơ Yếm Thanh ngày càng gay gắt hơn.
Người trong môn phái nói rằng, trước khi Kỳ Dạ xuất hiện, Cơ sư huynh là thiên tài tiến bộ tu luyện nhanh nhất Thanh Môn phái, được phần lớn đệ tử ngưỡng mộ, tương lai có thể trở thành chưởng môn, nhưng từ khi Kỳ Dạ đến, ánh hào quang vốn thuộc về Cơ Yếm Thanh bị cướp hết, sư huynh đương nhiên không ưa Kỳ Dạ, thậm chí còn muốn loại bỏ hắn.
Kỳ Dạ ban đầu không tin chuyện đó, nghĩ sư huynh chỉ kiêu căng ngạo mạn chút thôi, không thật sự ghét mình, càng không hại mình.
Cho đến một lần…
“Kỳ Dạ, tất cả đều vì sự xuất hiện của ngươi mà ta mới khổ như vậy.”
Cơ Yếm Thanh nói đi nói lại với hắn như vậy, nhìn thẳng vào hắn, mắt đỏ ngầu, thần sắc gần như điên cuồng, không thể che giấu được oán hận.
Kỳ Dạ mới chợt nhận ra, sư huynh… có vẻ thật sự ghét hắn.
Cũng từ đêm đó, sư huynh Cơ Yếm Thanh chuyển khỏi Thiên Xu Phong, đến Dao Quang Phong.
Nhẹ nhàng vuốt ve lư hương trước mặt, Kỳ Dạ không khỏi bật cười.
Vậy pháp khí của Hợp Hoan Tông này lại cho rằng sư huynh có tình ý sâu đậm với mình?
Kỳ Dạ tự nhủ chuyện đó tuyệt đối không thể, nhưng lại không thể không nhớ tới lần trước trên sàn đấu, khi hắn chuẩn bị cùng sư huynh Cơ Yếm Thanh đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt giao hoàn toàn, bỗng trong tai vang lên tiếng nói kia.
【Đinh, hệ thống cảm tình khởi động. Độ thân thiện với Cơ Yếm Thanh: 35 điểm, người này thấy ngươi khá đáng yêu.】
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dạ xuất hiện bàn tay vàng! Nhớ cho Tình Ý Miên Miên Lư một đánh giá năm sao nhé -3-
Lẽ ra tôi có thể đi ngủ sớm, cho tới khi bắt đầu viết truyện, tiếp tục hoàn thành các chương dự trữ, mong nhận được đón đọc và đánh giá nha!