Những lời như “*Tâm duyệt khanh, bất phụ khanh” đều là giả dối. 

(*Tâm duyệt khanh, bất phụ khanh: "Ta yêu mến nàng bằng cả tấm lòng, và ta sẽ không bao giờ phụ bạc nàng.")

“Sao lại chờ ở đây? Nàng đã ăn tối chưa?”

Nhìn thấy ta, Cố Hoài Triệt hơi ngẩn ra, định bước đến như thường lệ để ôm lấy vai ta.

Ta nghiêng người tránh đi, khóe môi trào ra m.á.u tươi, vết cắt trên cổ đã khép miệng, nhưng giờ đây lại nóng rát.

“Ai đã làm nàng bị thương? Sao lại có máu...”

Cố Hoài Triệt không biết đã bao lâu hắn không thấy dáng vẻ bệnh tật này của ta, thoáng ngẩn người.

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ đưa ra một phong thư.

Hắn nhíu mày mở thư, nhưng ngay lập tức mặt trắng bệch.

“A Dao, nàng muốn cùng ta hòa ly !?”

Có lẽ vì không tin nổi, đôi mắt lạnh nhạt của hắn giờ đây hiện lên một tia d.a.o động.

“Đúng.”

Ta bình thản lau đi vệt m.á.u trên khóe môi, giữ chặt Tiểu Thúy đang muốn chất vấn.

Ta biết, khi cần dứt khoát thì phải dứt khoát, đó là phong cách của ta – Thẩm Tư Dao.

Những điều như vì yêu mà ủy khuất bản thân, tất cả chỉ là chuyện vớ vẩn.

Ta chưa từng muốn làm mình thiệt thòi.

Nam nhân, trên đời này có nhiều vô kể, chẳng lẽ một cái cây có thể khiến ta phải treo cổ?

“Tại sao? Nàng đã từng đồng ý...”

Hắn định nói rằng ta đã hứa với hắn đêm đó, nhưng rồi chợt nhớ ra, ngày hắn rời đi cũng là ngày ta phát bệnh.

“Xin lỗi, A Dao, Hoàng hậu nương nương lúc đó mạng như chỉ mành, ta không thể không đi.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt không giấu được tình ý.

Ta tránh ánh mắt của hắn, lạnh lùng nhắc:

“Ký vào đi, chúng ta từ đây mỗi người một ngả.”

Hắn là nam phụ, tất nhiên sẽ luôn sâu sắc, chung tình.

Nhưng ta hiểu rõ, người hắn thực sự sâu sắc, chung tình, không phải là ta.

4

“Ký vào đi!”

Chân ta đã mỏi nhừ, ta không muốn nghe hắn giải thích thêm gì nữa.

“A Dao, đừng bướng bỉnh.”

“Thân thể nàng không chịu nổi giày vò. Lần này là lỗi của ta, nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho nàng.”

Cố Hoài Triệt khẽ thở dài, trong mắt hắn tràn đầy hối hận. Hắn đang xin lỗi, nhưng ta chẳng muốn nghe.

“Cố Hoài Triệt.”

Ta lại cất lời, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến hắn sững sờ, đôi mắt lóe lên chút lo sợ.

“A Dao, để ta xem bệnh cho nàng được không?”

Hắn định đặt tay lên mạch của ta, nhưng ta lùi thêm một bước, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Thần sắc hắn thay đổi, định tiến đến ôm lấy ta, nhưng từ phía sau vang lên một giọng nữ dịu dàng:

“Hoài Triệt, ta đau quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play