2
Ta gả vào nhà họ Lý, điều nghe được nhiều nhất chính là tên của hắn.
Ai cũng nói về hắn, mà khi nói đến thì chẳng có câu nào là tốt đẹp.
Nào là lưu manh, kẻ trộm gà bắt chó, kẻ ức h.i.ế.p nam nhân, hại đời nữ nhân... Tóm lại là một kẻ xấu xa đủ ngũ độc.
Đôi lúc có người nói, ngoài cái tướng mạo thì hắn chẳng có lấy một ưu điểm.
Ta nghĩ, câu "tướng mạo tốt" hẳn là lời khen duy nhất dành cho hắn.
Tộc trưởng và lý trưởng bàn bạc một hồi, nói ta không giữ đạo làm vợ, rồi thưa lên tổ tiên, quyết định dìm ta xuống ao.
Thế gian này vốn vậy, chỉ biết bắt nạt người hiền, sợ kẻ ác.
Nam nhân ngủ với mười người, tám người thì gọi là phong lưu, còn nữ nhân chỉ cần ngủ với một người khác đã là không giữ đạo.
Huống hồ, rõ ràng là hắn ngủ với ta, nhưng đến cuối cùng, người phải c.h.ế.t lại là ta.
Nói lý ở đâu được đây?
Ta muốn trốn, nhưng ngày đêm đều có người canh cửa, trừ phi ta biết bay.
Sau đó, hắn bất ngờ xuất hiện, cứu mạng ta.
Hắn không cưỡi ngựa trắng, cũng chẳng đạp mây bay, chỉ mang một đôi giày rách để lộ cả ngón chân cái, xuất hiện trước mặt ta với dáng vẻ lấm lem tro bụi.
Hiện giờ, hắn đang đi bên cạnh ta, thỉnh thoảng liếc nhìn khi nghe kẻ khác trêu chọc.
Nhìn đôi mày cau chặt của hắn, ta biết hắn không vừa ý với ta.
Nhưng ta nghĩ việc không vừa ý là bình thường thôi, ai mà ngờ một kẻ tùy tiện g.i.ế.c người cướp của như hắn lại có thể đẹp đến thế?
Đẹp đến mức nếu hắn nhìn chằm chằm vào ngươi, đôi chân ngươi tự nhiên mềm nhũn, trong đầu lại nảy ra những ý nghĩ không đứng đắn.
Hắn da trắng, mày dài mắt sâu, đuôi mắt dài, sống mũi cao, môi mỏng đỏ tươi, cằm rắn rỏi, vai rộng eo thon. Lúc cười thì vừa tà khí vừa bất cần, lúc không cười lại cực kỳ lạnh nhạt.
Ta tuy không tệ, nhưng so với hắn vẫn thua kém vài phần.
Mỗi lần hắn nhìn ta, ta chỉ có thể giữ vẻ mặt bình thản nhìn lại.
Kỳ thực trong lòng như trống gõ, hai chân không tự chủ mà khép lại.
Ta vừa thấy hắn liền nhũn cả chân, đây chắc là một căn bệnh, phải chữa.
"Ta đẹp lắm sao?" Hắn bất chợt nhướng mày, hỏi một cách đầy tà ý.
"Cũng tạm." Ta giữ khuôn mặt lạnh lùng, đáp qua loa.
Rồi quay đầu nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây, tóm lại là không nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta nói một câu trái lương tâm như thế, có chút ngượng ngùng.
"Hừ!"
Hắn cười nhạt một tiếng đầy khó hiểu.
Ta thật sự quá mệt, tựa vào bao lương thực trên xe liền ngủ thiếp đi.
Lúc này, mạng nhỏ đã được bảo toàn, sau này cũng coi như có nơi nương tựa, trong lòng liền nhẹ nhõm.
Hồi nhỏ, có người xem bói nói rằng mệnh ta khắc lục thân. Hy vọng mệnh của Tống Thập Bát đủ cứng cỏi, ta làm quả phụ cũng được, nhưng con ta không thể vừa sinh ra đã không có cha.
Nếu không có cha, thời thế loạn lạc thế này, ai sẽ bảo vệ chúng ta?
Ở thời loạn thế, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Trên Tây Sơn có một trại, gọi là Tây Sơn Trại.
Tống Thập Bát chính là đại đương gia của Tây Sơn Trại.
Trong ấn tượng của ta, bọn thổ phỉ là những kẻ chuyên đốt nhà, g.i.ế.c người, cướp của, làm toàn việc ác.
Nhưng khi Tống Thập Bát ném ta vào viện của hắn trên Tây Sơn, ta không khỏi kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.
So với nhà của ca ca hắn, nơi này nhìn còn tệ hơn nhiều.
Thật có thể dùng bốn chữ "gia tài trống trơn" để miêu tả. Trong phòng, ngoài một chiếc giường gỗ cũ kỹ, hẹp nhỏ, một cái bàn, hai chiếc ghế, thì không còn thứ gì thừa thãi.
Ta muốn hỏi hắn, số vàng bạc châu báu cướp được kia rốt cuộc đã đi đâu?