3
Đoạn video này không biết từ đâu mà có.
Khu vực bình luận cũng rất sôi nổi:
【Quả nhiên phim ảnh bắt nguồn từ hiện thực, hơn nữa hiện thực thường hoang đường hơn phim ảnh.】
【Thảm họa ập đến, người mẹ lại bỏ chồng bỏ con, một mình chạy trốn.】
【Xin hãy cho biết diện tích bóng ma tâm lý của cậu con trai.】
【Tôi cá là đôi vợ chồng này chắc chắn không thể bền lâu.】
【Có người đã tìm ra rồi, hóa ra người phụ nữ là hôn thê của người đàn ông, nó chỉ là con riêng.】
【Hèn gì, thảo nào lại như vậy.】
【Tôi đã nói rồi mà! Đây căn bản không phải là việc mà mẹ ruột có thể làm ra. Chồng không phải chồng ruột, nhưng con trai là con ruột cơ mà?】
【Lúc sinh tử lại vứt bỏ con trai, đó có còn là người không?】
4
"Đây chính là sự khác biệt giữa mẹ ruột và mẹ kế."
"Còn nhớ lần chúng ta ở Tây Tạng không, cậu ôm chặt Triệu Tung vào lòng, suýt chút nữa bị chó ngao Tây Tạng cắn đứt một cánh tay cũng không chịu buông tay."
Chu Nghiên có chút cảm thán.
Hai năm trước, tiểu công chúa nhà cô ấy muốn đi xem cung điện Potala.
Triệu Tung cũng ồn ào đòi đi.
Thế là mấy bà vợ chúng tôi dẫn theo con cái của mình, tuỳ hứng làm một chuyến du lịch Tây Tạng.
Khi đi qua thảo nguyên Thiên Đường, không biết con ch.ó ngao Tây Tạng nhà người dân nào nuôi, đột nhiên phát điên lao về phía chúng tôi.
Nhìn thấy con ch.ó khổng lồ màu đen cao nửa người trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Triệu Tung, tôi sợ đến mức tim ngừng đập.
Không kịp nghĩ nhiều, cả người giống như mũi tên lao tới, ôm chặt Triệu Tung vào lòng.
Con chó Ngao Tây Tạng kia đột nhiên cắn vào cánh tay tôi.
Một đám người lớn sợ đến mức mặt mày trắng bệch, bọn trẻ con thì khóc oa oa.
May mà chủ nhân của con ch.ó nghe thấy động tĩnh kịp thời chạy ra.
Cũng may là mùa đông, tôi mặc quần áo dày.
Dù vậy, cánh tay của tôi vẫn chảy m.á.u không ngừng.
Sau khi cởi áo khoác ra, trên cánh tay tôi xuất hiện thêm mấy lỗ m.á.u đáng sợ.
Thời gian trôi qua, cuối cùng vẫn để lại sẹo.
Có lần, tôi vô tình xắn tay áo lên, bị Triệu Tung nhìn thấy, vẻ mặt ghét bỏ của nó đến giờ vẫn khiến tôi nhớ mãi:
"Cánh tay của mẹ xấu quá, cánh tay của dì Duy Nhất không có gì cả, da rất mịn màng, thảo nào bố lại thích dì ấy."
Tôi biết.
Không chỉ bố nó thích.
Mà nó cũng thích.
Khi đó, nguyện vọng lớn nhất của Triệu Tung là đổi tôi - người mẹ này, là để dì Duy Nhất xinh đẹp kia trở thành mẹ của nó.
Cuối cùng nó cũng đã toại nguyện.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, tôi không còn hy vọng gì vào hai cha con họ nữa.