May mà lúc sắp không chịu đựng được nữa, chúng ta gặp được một đôi phu thê già lên núi đốn củi, họ cưu mang chúng ta, cho chúng ta đồ ăn và một mái nhà để trú mưa tránh gió.
Ta lấy trâm vàng vòng ngọc làm quà cảm tạ, họ lại lắc đầu, nói: "Thời buổi này, ôm vàng mà c.h.ế.t đói nhiều vô số kể. Tiểu thư không biết chuyện ngoài thành, đầu năm có một trận tuyết lớn, sau đó lại mưa to liên miên, còn có nạn châu chấu, hai châu Diễn, Dự náo loạn nạn đói, khắp nơi đều là giặc cỏ lưu dân, lương thực còn quý hơn vàng."
Nghe vậy, ta nhớ tới những t.h.i t.h.ể trên núi đói đến chỉ còn da bọc xương, bưng bát cháo khó khăn lắm mới có được, chẳng thể nào nuốt trôi.
Những chuyện này, trong kinh thành một chút tin tức cũng không có.
Các gia đình quyền quý ngày ngày rượu ngon đồ quý, mở tiệc linh đình.
Lưu Thiệu cùng đám con cháu nhà giàu thi nhau xa hoa, từ trong phủ, thức ăn thừa như nước đổ ra, ăn không hết chỉ có thể đem cho chó lợn ăn.
Ta lại nhớ tới lúc nhỏ, khi cha còn ở nhà, bởi vì ta đỏng đảnh kén ăn, cha đã đánh vào lòng bàn tay ta, nói: "Con có biết, bên ngoài kia không biết bao nhiêu người phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới đổi được một bữa cơm, một ngụm nước không!"
Lúc đó làm sao ta có thể hiểu được, chỉ cảm thấy cha nghiêm khắc, khó gần gũi.
Ta ném bát xuống đất, tức giận nói: "Người ngoài thì có liên quan gì đến con!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT