Còn chưa kịp tức giận thì Minh Kiều vốn đang chạy nhanh rồi lại quay về nhìn, sau đó lại vội vàng tránh né, hét thất thanh: “Cậu là đồ lưu manh!”
Đoan Mộc Trạch: "?"
Hắn ta nhíu chặt đôi mày, nhìn chằm chằm vào người trước mặt như thể đang muốn ấn vào nút bấm phát lại: "Cậu dám nói lại lần nữa không?"
Vừa dứt lời, Minh Kiều lại quay lại trước mặt Đoan Mộc Trạch, như thể đang phát lại một đoạn video, làm lại động tác và biểu cảm trước đó, hoảng sợ lùi lại, la lên: “Cậu là đồ lưu manh!”
Đoan Mộc Trạch: "…"
[Tông giọng hoảng sợ chưa chân thật lắm nha!Trong câu thoại gốc của nữ chính, chủ nhân có thể kèm thêm một số từ cảm thán, ví dụ như là “A”.]
Minh Kiều, người cảm giác như mình sắp bị “tiêu diệt” đến mức thoi thóp: "Cậu nhìn thấy sắc mặt của Đoan Mộc Trạch chưa? Chắc chắn hắn nghĩ tôi đang cố tình khiêu khích hắn. Nhìn cái ánh mắt ấy, một trăm phần trăm là muốn đánh tôi, cậu còn muốn tôi làm lại à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT