Khi mũi kiếm đâm hoàn toàn vào Kim Đan, Trì Dư Hoài cảm thấy một trận lạnh băng, sau đó là sinh mệnh trôi đi không thể kiểm soát.

Bên tai y là tiếng ồn ào kinh ngạc của các tiên môn, không hiểu vì sao một Kiếm Tôn được người đời tôn kính lại phải chết cùng một con ác long đã làm nhiều việc ác.

Trì Dư Hoài ngã xuống đất, khó khăn nghiêng người đi, nhìn thoáng qua con hắc long đã tắt thở nằm phía sau.

Đây là... đệ tử mà y đã dốc lòng dạy dỗ hơn hai mươi năm.

Vậy mà lại gây họa cho nhân gian, hung tàn đến tột cùng.

Tuy đã đích thân mổ đan của nó, nhưng rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, bản thân y, người làm sư phụ này cũng phải chịu trách nhiệm.

Như vậy, cũng coi như đã cho các tiên môn một lời giải thích thỏa đáng rồi.

 

*

Trì Dư Hoài không ngờ rằng mình còn có thể mở mắt ra lần nữa.

Nỗi đau Kim Đan vỡ nát dường như vẫn còn đọng lại ở giây trước. Y thở hổn hển ngồi dậy, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, toàn thân mỏi mệt do linh lực tan rã.

Sách vở, giấy bút trên bàn rơi đầy đất, tiếng loảng xoảng loảng xoảng làm kinh động các đệ tử đang tu tập ngoài cửa. Từng người rón rén bước vào nhà để dọn dẹp.

“Sư tôn, người còn giận Vân Ân sao?”

Một đệ tử dò hỏi.

Trì Dư Hoài rũ mắt, không đáp.

Người đã chết rồi, còn nói chuyện giận hay không giận gì nữa.

Nhưng giây tiếp theo, một đệ tử khác lại nói: “Hắn đã xuống dưới chân núi chẻ củi rồi ạ, đại sư huynh chỉ cho hắn dùng tay không chẻ, sau đó đi bộ trở về. Sư tôn hãy bớt giận đi ạ.”

Trì Dư Hoài đột nhiên siết chặt tay vịn ghế: “Ai?”

“Vân Ân ạ, sư tôn không phải đã bảo đại sư huynh trừng phạt hắn một chút sao?”

Các đệ tử nghi hoặc liếc nhìn Trì Dư Hoài, cảm thấy vị sư tôn luôn điềm tĩnh của họ hôm nay có chút kỳ lạ.

Mớ sách vở bị rơi xuống đất đã được xếp lại lên bàn. Trì Dư Hoài cầm vài tờ lên lật xem, khi lướt qua cột mốc thời gian, y giật mình phát hiện mình không phải được cứu sống mà là đã trọng sinh về một ngày trong quá khứ.

Thiên Tuyên năm thứ 5.

Đúng lúc Vân Ân bái y làm thầy được hai năm.

Trì Dư Hoài xoa xoa thái dương, nói rằng y cần tĩnh tâm một thời gian. Y dặn các đệ tử ra ngoài đóng cửa lại, không cho phép bất cứ ai vào quấy rầy.

“Vâng, sư tôn.”

Các đệ tử vâng lời, cánh cửa chính kêu "cọt kẹt" rồi khép lại. Bốn bề vắng lặng, Trì Dư Hoài mệt mỏi tựa vào ghế, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Hơn hai mươi năm trước, khi Y đến Đông Hải làm việc, y thoáng thấy trong một kẽ đá ngầm có một quả cầu nhỏ màu đen cuộn tròn, run rẩy bần bật.

Đến gần xem, y kinh ngạc khi thấy đó là một con rồng đang trong thời kỳ hóa hình.

Long tộc hoành hành thế gian nhiều năm, cậy vào sức mạnh cường hãn của bản thân mà làm vô số chuyện ác. Sau đó, chúng chủ động gây chiến với Thiên Đình, âm mưu độc chiếm Tiên giới, dùng bạo lực thống trị thiên địa nhân gian. Mấy ngàn năm trước, Long tộc đã bị các vị thần liên thủ tiêu diệt, chỉ còn sót lại một số trứng rồng chưa ấp rơi rớt khắp nơi trên thế gian.

Trứng rồng là linh vật của trời đất, có nhiều công dụng. Mất đi sự bảo vệ của rồng trưởng thành, chúng thường bị các gia tộc tông môn tìm thấy trước khi ấp nở, được luyện thành pháp khí hoặc trực tiếp làm vật đại bổ.

Cho dù là những con rồng con may mắn nở được cũng vì cuộc đại chiến ngàn năm trước và những tội ác Long tộc đã gây ra, chúng cũng sẽ bị nhân yêu các tộc thấy và tru sát, bóp chết ngay từ khi chưa trưởng thành.

Không biết có phải đã trốn chui trốn lủi trong Đông Hải bấy lâu không, con rồng trong tay Trì Dư Hoài lại sống sót gần trăm năm. Trông hắn như vừa thoát khỏi móng vuốt của một con đại yêu nào đó, vảy trên người đầy vết cào loang lổ, máu vẫn còn nhỏ giọt, dường như chỉ còn thoi thóp.

Bản tính Long tộc tàn bạo, rất khó thuần hóa. Càng lớn tuổi, chúng càng khó kiểm soát tâm tính, dễ dàng làm ác khắp nơi, gây phiền phức không ngớt.

Y chỉ cần ra thêm một kiếm nữa là có thể lấy được một con hắc long toàn thân là báu vật, cũng có thể trừ bỏ một mối họa tiềm tàng cho thế gian.

Nhưng cuối cùng, y vẫn không màng sự phản đối của môn phái, đưa con tiểu hắc long thoi thóp về chỗ ở, chữa thương và chăm sóc.

Sau khi vết thương lành lại, tiểu long không chịu trở về Đông Hải, cả ngày làm nũng lăn lộn cầu xin y thu nhận.

Chưa đầy mười năm, tiểu long tu thành hình người. Trì Dư Hoài đặt tên cho Y là “Vân Ân” rồi thu nhận vào môn hạ.

Ân, là ân huệ.

Cũng là ái mộ, là ban ơn.

Để kiềm chế bản tính hung hãn của Long tộc, y đã thay đổi sự chăm sóc thân thiết ngày xưa, dạy dỗ Vân Ân khắc nghiệt hơn rất nhiều so với các đồng môn khác, hy vọng tiểu đệ tử sẽ không đi theo vết xe đổ của những ác long tiền bối, trở thành một kiếm tu có thể bảo vệ người khác.

Nhưng y thất bại. Vân Ân vẫn đọa vào yêu đạo, trở thành ác long, gây loạn nhân gian, cuối cùng bị y đích thân giết chết, mổ lấy long đan.

Nỗi đau đớn tinh tế lại một lần nữa tràn ngập. Trì Dư Hoài thu lại dòng suy nghĩ, trải tông cuốn (?) của môn phái ra, quen thuộc bắt đầu xử lý các công việc vặt vãnh hằng ngày.

Mực không ngừng nhỏ xuống trên những nội dung quen thuộc, như muốn làm dịu câu "xin lỗi" cứ vang vọng trong lòng y.

Đó là câu nói cuối cùng Vân Ân nói với Y trước khi chết.

Không có oán hận, chỉ có tràn đầy lời xin lỗi.

Hình như còn có một chút... bất đắc dĩ.

Trì Dư Hoài thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe bất kỳ động tĩnh nhỏ nào bên ngoài phòng.

Lúc trước, Vân Ân rời khỏi sư môn không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không có một lời giải thích. Mãi về sau khi bị chính y chất vấn, Vân Ân mới nhẹ nhàng buông một câu: “Con tu kiếm đạo, đổi lại chẳng qua là sự trách mắng đủ điều, sự lạnh nhạt của sư tôn. Nếu dù có nỗ lực thế nào sư tôn cũng sẽ không để tâm, chi bằng trở về làm ác long, sư tôn còn có thể nhìn con thêm một cái.”

Hiện tại nghĩ lại, có lẽ là do cách dạy dỗ của y quá nghiêm khắc, khiến tiểu đệ tử hiểu lầm, cảm thấy sư phụ không để tâm đến mình, những nỗ lực tu đạo không được công nhận, từ đó mới đi lầm đường.

Bất kể thế nào, đã là một người thầy, không dạy dỗ đệ tử cho tốt, đó là lỗi của y.

May mắn thay, y có cơ hội làm lại từ đầu.

Mọi chuyện vẫn còn kịp.

Hiện nay, Nhân tộc và Yêu tộc ở nhân gian đã phân chia địa giới. Mặc dù vẫn thường xuyên xảy ra tranh đấu nhưng những trường hợp giao hảo, đôi bên cùng tồn tại cũng không ít. Đại năng hai bên không xâm phạm lẫn nhau, tạm thời duy trì một sự ổn định, bình yên.

Các tiên môn ở nhân gian trăm hoa đua nở, mỗi phái một vẻ. Vân Hãn Tông của Trì Dư Hoài là tông phái đứng đầu về kiếm đạo, dưới sự dẫn dắt của tông chủ Trì Thần, ngụ tại Tiên Linh Sơn.

Vì phần lớn thời gian đều chuyên tâm vào kiếm đạo, mặc dù là con trai của tông chủ, y vẫn chọn đảm nhiệm một chức trưởng lão tương đối nhàn rỗi. Hằng ngày, y xử lý một số việc vặt của môn phái, phân công việc trừ tà hàng yêu cho các đệ tử.

Nếu y nhớ không nhầm, cuộc đối thoại với các đệ tử vừa nãy xảy ra sau lần đầu tiên Vân Ân hoàn thành nhiệm vụ.

Bởi vì trong quá trình làm nhiệm vụ, Vân Ân nhất thời mềm lòng, tạo cơ hội cho yêu thú khiến hai đồng môn bị thương, bản thân hắn cũng bị xước mặt. Khi đó, Trì Dư Hoài đã bảo đại đệ tử Trì Dục trừng phạt y một chút, hy vọng Vân Ân sẽ rút ra được bài học.

Còn y vì bận tu luyện nên đã giao toàn quyền trừng phạt cho Trì Dục, chỉ đến ngày hôm sau mới phê bình lỗi lầm của Vân Ân.

Và chỉ có phê bình, không có một hai câu động viên, cũng không hề quan tâm đến vết thương của tiểu đệ tử.

Đúng là có chút vô tình.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần dần mờ đi. Trì Dư Hoài ngẩng đầu khỏi đống sách, định thắp một chiếc đèn lồng treo ở ngoài phòng.

Nghe lời các đệ tử, Vân Ân bị phạt xuống núi chẻ củi, giờ này chắc cũng sắp trở về rồi.

Đêm ở Tiên Linh Sơn rất khó nhìn rõ mọi thứ, nếu không có đèn chiếu sáng, rất dễ bị lạc trong núi.

Trì Dư Hoài xách lồng đèn ra bậc thềm. Y suy nghĩ một lát, rồi chầm chậm đi xuống.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, các đệ tử đã về phòng nghỉ ngơi. Chỉ có những chùm hoa hạnh trắng tinh khẽ lay động trong gió đêm và ánh đèn lồng, như thể đang bay xuống những bông tuyết nhỏ cuối cùng của mùa đông.

Trì Dư Hoài đứng đợi ở trước rừng hạnh một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ phía xa.

“Vân Ân?”

Y lên tiếng gọi thử.

Tiếng bước chân nặng nề khựng lại, rồi chợt đi nhanh hơn.

Một thanh niên dáng cao, gầy xuất hiện trong tầm nhìn của Trì Dư Hoài. Gương mặt hắn hiền hòa, đuôi mắt khóe mày toát ra vẻ ngây thơ và tươi tắn. Đôi mắt hoa đào màu vàng vụn như sao sáng trong màn đêm, hắn cười từ xa về phía bậc thềm, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn.

“Sư tôn!”

Vân Ân cõng liền mấy sọt củi lớn trèo lên đỉnh núi lại lần nữa ngoan ngoãn cười với Trì Dư Hoài, má lúm đồng tiền hòa nhã, giống như một con tiểu hồ ly xinh đẹp vừa gặp được chủ nhân.

Lại gặp mặt rồi.

Ân nhân của y, sư tôn của y, người y yêu thương nhất.

Vân Ân lặng lẽ nghĩ trong lòng.

Sau khi bị mổ đan hắn đã mất đi ý thức. Vừa mở mắt, hắn đã quay về thời điểm mới bái sư. Mặc dù không biết nguyên do, nhưng lần này hắn chỉ muốn ở bên cạnh người này thật tốt, làm một đệ tử biết an phận thủ thường.

Có điều, trong ký ức, sư tôn hình như không có cố ý đợi hắn ở trước cửa thế này?

Vân Ân ngây người ở cách đó vài bước, không tiến lại. Trì Dư Hoài cho rằng hắn nghĩ mình đang giận, y không lộ vẻ gì, thả lỏng nét mặt, nói với giọng nhẹ nhàng:

“Đứng ở đó làm gì? Đã khuya rồi, đi nghỉ đi.”

“A, vâng! Con mang củi ra hậu viện rồi đi ngay!”

Vân Ân như sực tỉnh, vừa đáp lời vừa chuẩn bị đi khiêng chiếc sọt tre trên đất.

Trì Dư Hoài theo động tác của hắn mà nhìn về phía mấy chiếc sọt tre cao nửa người kia. Ba sọt dưới đất, còn một sọt lớn vẫn trên lưng thanh niên, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn đang nắm lấy sợi dây thừng buộc chặt chiếc sọt tre, dùng sức kéo về phía khu phòng ngủ của các đệ tử.

Trông Y chẳng còn sức lực bao nhiêu.

Trì Dư Hoài khẽ nhíu mày, đưa tay đỡ lấy chiếc sọt tre trên lưng Vân Ân, ra hiệu hắn bỏ xuống.

Y đã dặn Trì Dục phạt nhẹ thôi, chủ yếu là để tiểu đệ tử có bài học, sao lại phạt nặng như vậy?

Vân Ân ngoan ngoãn hạ sọt tre xuống, đứng yên tại chỗ nhìn Trì Dư Hoài với vẻ khó hiểu, cảm thấy vị sư tôn trước mặt có vẻ không giống trước kia lắm.

Trì Dư Hoài nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt từ đôi mắt hiền lành đó từ từ chuyển sang sườn mặt. Một vết cào dài bằng ngón tay vô lý nằm ngang trên đó. Vết thương vẫn chưa hoàn toàn đóng vảy, giống như một vết nứt lặng lẽ xuất hiện trên món đồ sứ trơn bóng.

Trì Dư Hoài trong lòng thở dài vì sự bỏ qua của mình ở kiếp trước.

Y cúi lưng, nhặt lấy đầu dây, xâu chung với những chiếc sọt tre vừa được tháo xuống. Rồi y đưa tay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Ân, lấy đi đầu dây mà hắn đang nắm chặt.

“Ta mang đi cho, con về Thiên Viện nghỉ ngơi trước đi.”

Vân Ân đâu chịu để y làm việc nặng này. Hắn lắc đầu, định giật lại sợi dây: “Đây là hình phạt mà đệ tử phải chịu, sao có thể để sư tôn làm thay.”

Hắn cẩn thận rút lại đầu dây, nở nụ cười tươi với Trì Dư Hoài: “Sư tôn đừng lo, đệ tử không mệt.”

Để chứng minh mình còn rất khỏe, hắn cố ý kéo sọt tre xoay vài vòng tại chỗ. Hắn cố chịu đựng vị tanh của máu trong cổ họng, không hề thở dốc một chút nào.

Trì Dư Hoài nhìn Vân Ân với ánh mắt phức tạp.

Một lúc sau, y giơ tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của hắn, ôn tồn nói: “Đi thôi, sư phụ sẽ đi cùng con.”

Ánh trăng trong vắt, kéo dài bóng dáng của hai người. Trì Dư Hoài đi sau Vân Ân, suy ngẫm về cách dạy dỗ sai lầm của mình ở kiếp trước. Vân Ân lặng lẽ nhìn y, cảm thấy những hình ảnh chưa từng xuất hiện trong ký ức ngọt ngào nhưng cũng chua xót.

Từ khi tu thành hình người, đã lâu lắm rồi Trì Dư Hoài không dịu dàng với hắn như vậy.

Trong đáy lòng, dường như có một hạt giống nhỏ, được tưới tẩm bởi một thứ dinh dưỡng u ám, đang gào thét muốn nảy mầm.

Vân Ân giật mình, bước chân đột ngột dừng lại.

Tâm ma kiếp trước chưa tiêu tan, vậy mà lại cùng theo tới kiếp này sao?

Trì Dư Hoài thấy hắn đột nhiên đứng lại, y chủ động vươn tay, tính từ bây giờ sẽ thực hành phương pháp giáo dục đã suy nghĩ lại: “Mệt rồi à? Đưa đây sư phụ mang cho.”

Việc quan tâm và chăm sóc nhiều hơn có lẽ sẽ phù hợp hơn với một tiểu long đang học hỏi quy củ của loài người.

Khu sân ở của các đệ tử ở ngay phía trước. Vân Ân không biết lấy đâu ra sức lực, kéo một loạt sọt tre chạy như bay về phía hậu viện: “Không mệt không mệt! Sư tôn đợi con một lát, con sắp xếp củi xong sẽ quay lại ngay!”

Trì Dư Hoài chưa kịp mở lời, Vân Ân đã lao vút vào biệt viện, biến mất không còn thấy bóng.

Cánh tay đang giơ giữa không trung lặng lẽ thu về.

Trì Dư Hoài đứng lặng ở ngoài viện, lấy từ trong tay áo ra túi bách bảo trữ vật, tìm kiếm linh dược dùng để trị vết thương do móng vuốt yêu thú gây ra.

Nhớ lại lời đệ tử nói lúc sáng "chẻ củi bằng tay không", sau khi tìm xong linh dược, y tiếp tục tìm thuốc dán có thể làm dịu vết thương bầm dập.

Vân Ân không để y đợi lâu, hắn nhanh chóng hoàn thành hình phạt mà Trì Dục đã giao, sau khi chắc chắn đại sư huynh không thể bắt bẻ được liền vội vàng chạy về bên cạnh Trì Dư Hoài.

“Sư tôn, con đã dọn dẹp xong rồi ạ.”

Trì Dư Hoài cũng đã tìm xong hộp thuốc cần thiết. Y nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, rồi dẫn hắn đi theo hướng cũ trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play