7,
Ngày hôm sau, bố tôi thi xong và trở về nhà.
Tâm lý của ông vẫn rất vững vàng.
Những chuyện xảy ra trong hai ngày qua không hề ảnh hưởng chút nào đến kỳ thi của ông.
Bà nội thu dọn hành lý, định dẫn tôi và bố đi trốn một thời gian.
Nhiếp Vọng Xuân đã đến.
Bố tôi bảo vệ tôi và bà nội ở phía sau lưng, "Tôi sẽ đi cùng ông, đừng làm hại mẹ tôi và con gái tôi!"
Nhiếp Vọng Xuân đầu tròn tai to, trông hệt như một thằng du côn.
Ông ta ngồi trên chiếc ghế mà đàn em của ông ta khiêng đến, "Có chút nghĩa khí, lại còn đẹp trai, bảo sao lại khiến Tiểu Xán mê mệt như vậy."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
"Tôi chỉ có một cô con gái là Tiểu Xán, nếu con bé thích sao, tôi cũng không thể hái trăng cho nó được. Tối qua nó chịu thiệt ở nhà cậu, tôi phải đến xả giận cho nó."
Mặt bà nội trắng bệch, nhớ lại lời đe dọa của mẹ tôi tối qua.
Bà lao tới ôm chân tên đàn em gần nhất, hét lên với bố tôi, "Con trai, mau dẫn Hoan Hoan đi!"
Bố tôi làm sao có thể bỏ mặc bà nội được?
Ông đỏ mắt, hét với tôi, "Mau chạy đi!"
Tất nhiên là tôi không đi.
Một mình hạ gục bốn tên đàn em của Nhiếp Vọng Xuân, sau đó tôi nắm lấy cổ áo của ông ta, t á t mạnh hai cái.
Kiếp trước, sau khi suýt bị mẹ bán cho lão già, nên tôi đã học võ tự vệ.
Mấy tên này chỉ là mấy tên côn đồ nghiệp dư, hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.
Nhiếp Vọng Xuân không thể ra oai nữa, giận dữ nhìn tôi, "Con nhỏ kia, mày là người đầu tiên dám động vào tao! Nếu tao không g i ế t mày, tao không mang họ Nhiếp!"
Tôi nắm chặt cổ áo ông ta, nhìn vào khuôn mặt to như heo của ông ta, "Vậy thì đổi sang họ Cẩu đi. Một con ch.ó ngu như lợn."
Nhiếp Vọng Xuân bị tôi kích động, hét lên với mấy tên đàn em đang nằm trên đất, "Mau gọi thêm người!
"Đ á n h mù mắt thằng kia, rạch mặt con nhỏ kia!"
Bây giờ là xã hội pháp trị, thế mà Nhiếp Vọng Xuân còn dám ngang ngược đến mức này!
Tôi mạnh tay siết chặt cổ ông ta.
Nhiếp Vọng Xuân không sợ, "Con nhỏ kia, mày có gan thì g i ế t tao đi! Ta đảm bảo Giang Hoài và mẹ nó sẽ bị c h ặ t ra cho chó ăn!"
Ông ta thật sự rất cứng đầu!
Loại người cứng đầu như thế này chỉ sợ duy nhất một loại người.
Đó là người có quyền lực lớn hơn ông ta.
Tôi kiêu ngạo vỗ vỗ mặt Nhiếp Vọng Xuân, "Muốn rạch mặt tôi, ông phải hỏi xem thị trưởng Cố có đồng ý không đã. Ông ấy là chú ruột của tôi!"
Bố tôi nhìn tôi, con ngươi run rẩy.
Nhiếp Vọng Xuân không hề tin lời tôi nói, "Đừng có lừa tao, cháu gái của thị trưởng Cố sao có thể sống ở chỗ tồi tàn thế này được chứ?"
Lúc này một giọng thiếu niên vang lên, "Đây là nơi đất lành chim đậu, chắc chắn sau này sẽ có người đỗ thủ khoa. Không chỉ cháu gái của thị trưởng Cố sống ở đây, con trai của thị trưởng Cố cũng sẽ sống ở đây."
"Em gái, anh nói đúng không?"
Thiếu niên vừa bước vào có nước da trắng, dáng cao, đường nét dễ nhìn, rất nổi bật.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, đầu tôi "bùm" một tiếng như n ổ t u n g.