06
Để không ảnh hưởng đến công việc, tôi gửi tin nhắn trong nhóm công ty, bảo nếu có việc gấp cứ gọi điện trực tiếp cho tôi.
Sau đó, tôi tắt hết thông báo tin nhắn.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Nửa tháng miệt mài làm việc, tôi đã hoàn thành xong bản kế hoạch và dự án.
Những lời mời kết bạn tôi bỏ qua đã lên đến hơn một trăm.
Tôi hiểu rồi, chắc chắn ai đó đã làm lộ thông tin cá nhân của tôi!
Là phó tổng giám đốc công ty, tôi không thể tùy tiện đổi số.
Đành phải nhịn cơn giận này vậy.
“Mami, lâu rồi mẹ chưa đưa Nguyên Nguyên đi công viên chơi.”
Nguyên Nguyên ngoan ngoãn ôm chân tôi làm nũng.
Vì quá bận, tôi thường không có thời gian chơi với con.
Tôi vuốt ve gương mặt của con trai với cái mũi và miệng giống hệt Phong Mẫn của thằng bé.
Đúng là mắt mù.
Ngoại trừ đôi mắt giống tôi, mọi đường nét còn lại đều giống hệt anh ta.
Tôi dẫn con đến công viên trong khu biệt thự.
Nhiều bà mẹ và bảo mẫu khác cũng dẫn trẻ đến đây chơi.
Thấy tôi, họ rất nhiệt tình.
“Cô Khúc, lâu rồi không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp đấy.”
Tôi định khiêm tốn đôi câu, bỗng một người phụ nữ liếc nhìn phía sau lưng tôi, sau đó ghé sát tai tôi thì thầm:
“Cô Khúc, trước đây cô nói đùa là bố của Nguyên Nguyên mất sớm, thì ra là vì anh ấy quá đẹp trai nên mới cô mới giấu đi à.”
Tim tôi thót một cái, vội vàng quay đầu.
Phong Mẫn đang đứng ngoài cửa kính, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May là anh ta ở bên ngoài, không nghe thấy gì.
07
Phong Mẫn đến tìm tôi.
Tôi đứng trước mặt anh, nhưng anh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Bây giờ cô đang làm công việc gì? Tại sao ngày nào cũng thức khuya thế này?”
Tôi rất ngạc nhiên.
Sao Phong Mẫn biết tôi thức khuya?
“Chuyện này liên quan gì đến anh?”
Thái độ của tôi khiến anh tức giận.
“Không thể nói chuyện tử tế được à? Tôi tìm cô có việc. Công ty tôi vừa chuyển trụ sở chính về nước, cần một trợ lý giỏi. Hồi ở trường, thành tích của cô luôn đứng đầu khoa tài chính, đủ để chứng minh năng lực của cô. Tôi muốn mời cô làm trợ lý đặc biệt cho tôi với mức lương cao.”
Nhắc đến đại học…
Tôi là người đứng đầu khoa tài chính, còn Phong Mẫn là thiên tài của khoa máy tính.
Thời sinh viên, anh và bạn học đã thiết kế ra không ít trò chơi nhỏ, kiếm được kha khá tiền.
Chưa tốt nghiệp, công ty Du Mẫn của anh đã nhận được hợp đồng trị giá cả trăm triệu.
Anh còn được công nhận là "nam thần" của trường, là người tình trong mộng của rất nhiều nữ sinh.
Nhưng sau khi chia tay, có lẽ Phong Mẫn đã đổi tên công ty rồi.
Tôi không còn nghe thấy tin tức nào về công ty Du Mẫn nữa.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu trong lòng.
“Xin lỗi, tôi không muốn chuyển việc.”
Đùa à, làm sếp không làm lại muốn đi làm cu li?
“Cô muốn deal lương bao nhiêu cũng được!” Phong Mẫn cực kỳ hào phóng.
Tôi lập tức đòi hỏi một cách trắng trợn.
“Một trăm triệu.”