Hoa nở hai đóa, mỗi người có một số ý nghĩa riêng.
Lại nói ở cửa hàng điểm tâm, một chàng trai mặc áo xám nhạt thấy túi giấy Kiều Liên Liên làm rớt, hắn cân nhắc suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn quyết định nhặt lên mang về tửu lầu nhà mình.
"Chưởng quầy, Kiều nương tử kia đúng là không còn bán thịt kho nữa, mà cũng không thấy cô ta nói công thức thịt kho cho ai cả." Chàng trai áo xám nhạt nhẹ nhàng nói.
"Thế à? Vậy cô ta đến trấn Tây Dương làm gì?" Chưởng quầy vừa khẩy bàn tính vừa hỏi.
"Bán... Hoành thánh." Chàng trai áo xám bóc một miếng bánh bỏ vào miệng rồi đáp.
Ban đầu hắn cũng chỉ đi tới nhìn quan sát Kiều nương tử kia thôi, nhưng sau đó không thể cưỡng nổi mùi thơm kia mà sai người đi mua một chén để nếm thử.
Kết quả không nếm thì không biết, chứ ăn một lần rồi thì thấy ngon đến mức muốn rụng cả lông mày.
Nếu không phải lúc ấy đã bán hết rồi thì hắn cũng phải quay lại ăn thêm một chén nữa.
Dĩ nhiên, hắn không dám nói với chưởng quầy những điều này, chỉ mô tả tình huống lúc đó: "... Việc buôn bán của cô ta quả thật tốt đến không thể tả, cũng cùng bán hoành thánh nhưng người khác bán lại không đông bằng cô ta… Ta đi cách cả trăm thước còn ngửi được cái mùi thơm kia."
“Cô ta đúng là có chút tài năng.” Chưởng quầy nhíu mày, “Thịt kho là công thức gia truyền còn chưa nói, hoành thánh này cũng có thể là công thức gia truyền luôn ư?”
"Có thể lắm, hình như là có liên quan đến một loại bột, lúc đó ta thấy cô ấy tặng bao bột phấn cho một người." Chàng trai áo xám nhạt lấy ra một phần giấy bao từ ngực áo, "Sau đó khi cô ấy mua đồ, một phần giấy bao rơi ra, ta thấy nó giống với mà ta đã thấy nên nhanh chóng nhặt rồi chạy về đây.”
"Bao bột phấn?"
Hai mắt chưởng quầy sáng ngời, lanh tay lẹ mắt mở giấy bao ra ngửi một lúc rồi vội vàng hét lên: "Mau gọi sư phụ Chu đến đây."
Sư phụ Chu là đầu bếp phụ trách ở chi nhánh trấn Tây Dương, xem ra những đồ mà Kiều nương tử làm rơi quả thực không phải nhỏ.
Chàng trai áo xám cũng tức tốc chạy ra ngoài, không lâu sau, hắn khiêm tốn chỉ dẫn sư phụ Chu vào gian nhà trong.
"Chưởng quầy, ngươi kêu ta đến làm gì?" Tuy sư phụ Chu chỉ là một đầu bếp nhưng vì tay nghề lợi hại nên thân phận cũng không thấp hơn chưởng quầy bao nhiêu.
"Sư phụ Chu, ông xem thứ này này." Chưởng quầy mở giấy bao ra rồi đẩy về phía ông ta: "Nghe Tiểu Khánh nói, cô Kiều nương tử kia bỏ thứ này vào trong món ăn nên nó mới tỏa ra mùi thơm tứ phía như vậy."
Sư phụ Chu nửa tin nửa ngờ cầm lấy giấy bao đưa lên miệng liếm thử.
"Chẳng qua chỉ là một chút rong biển nghiền thành bột thôi, hẳn là có cho thêm vài thứ nữa, nhưng nếu nói rằng có khả năng làm cho việc buôn bán tốt vô cùng thì đương nhiên không thể nào." Lúc trên đường tới đây sư phụ Chu đã nghe Tiểu Khánh kể sơ qua một lượt.
Ông ta không tin rằng một phụ nữ bình thường ở nông thôn có thể làm ra một món ăn ngon như vậy, nên tất nhiên cũng coi thường cái thứ bột phấn vứt đi này.
Chưởng quầy cụp mắt xuống, còn chưa nói gì thì Tiểu Khánh bên cạnh đã sốt ruột nói: "Món hoành thánh đó thật sự rất ngon, ta chưa bao giờ ăn món hoành thánh ngon như vậy, nếu không tin thì ngày mai hai người cũng hãy thử xem."
Sư phụ Chu vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chưởng quầy đã quyết định: "Nếu đã như thế thì mai kêu người mua hai chén về, nếm thử là biết ngay thôi.”
Kiều nương tử à, cô đừng làm mọi người thất vọng đấy.
Hoành thánh của hôm qua không tới một canh giờ đã bán hết, Kiều Liên Liên xét theo tình hình mà gia tăng thêm số lượng.
Nhưng cũng không quá nhiều, dù sao sơn hào hải vị ăn nhiều rồi cũng ngán huống chi những món ăn vặt như vậy.
"Mẹ, bữa sáng hôm nay chúng ta vẫn ăn hoành thánh sao ạ?" Cố Ca đút cho Đại Béo xong thì ngồi xổm ở trước mặt Kiều Liên Liên ngoan ngoãn nhìn nàng gói hoành thánh.
"Không ăn nữa." Hai tay của Kiều Liên Liên nắn một cái xong rồi ném một cái hoành thánh vào rổ tre, trong chốc lát lại lấy thêm một miếng vỏ, vô cùng linh hoạt: "Hôm nay ăn mì cuộn tay, Thước Nhi đã đi nấu rồi, sắp có thể ăn được rồi."
Cố Ca vui mừng che miệng lại, hai con mắt tròn xoe.
Khi cô bé vui mừng luôn thích như vậy, có một chút ngượng ngùng một chút tinh nghịch.
Kiều Liên Liên cong khóe môi lên.
Cảm xúc của con người có khi rất đơn giản, nhìn thấy người bản thân quan tâm vui thì tâm trạng trong vô thức cũng trở nên tốt theo.
"Ăn cơm thôi."
Cố Thước đã nấu mì xong thì đứng trong nhà bếp gọi một tiếng.
Kiều Liên Liên vừa hay làm xong cái hoành thánh cuối cùng, vứt vào trong rổ tre, dùng tạp dề lau tay, quay người đi vào trong nhà bếp.
Mì vừa lấy ra khỏi nồi rất nóng, nàng không cho mấy đứa trẻ múc cũng không cho bọn chúng bưng.
Lỡ như bị bỏng thì không phải chuyện nhỏ.
Mấy đứa trẻ cũng hiểu chuyện, thấy bản thân không giúp được gì cũng kéo bàn ghế, rửa đũa sắp xếp lại.
Đợi Kiều Liên Liên để xong hết sáu chén, gọi một tiếng "ăn cơm thôi", mấy đứa nhỏ mới lần lượt đi ra xếp hàng ngồi đàng hoàng, vùi đầu vào ăn.
Mì sợi làm bằng tay rất dai ăn cùng với chút rau xanh, cho dù không có thịt và cá, vẻ mặt của mấy đứa trẻ khi ăn cũng đầy hạnh phúc.
Ăn cơm xong, dọn dẹp nhà đơn giản một chút lại phải ra ngoài bán hoành thánh.
Lần này không có ai đón nữa rồi, may mà tối hôm qua Kiều Liên Liên đã kêu Cố Thành đến nhà Ngưu đại thúc nói một tiếng, Ngưu đại thúc đồng ý đặc biệt chở mấy mẹ con nàng một chuyến.
Lúc này, Ngưu đại thúc đã đợi ở ngoài cửa nhà cũ.
Nhìn thấy Kiều Liên Liên dọn bàn đi ra ngoài, ông nhanh chóng đi lên nhận lấy: "Tiểu Kiều, sao cô lại bán hoành thánh rồi, đi đi về về dọn một đống đồ đạc rất mệt, một mình cô có được không đó?"
"Chuyện này có gì mà được hay không." Kiều Liên Liên dọn nồi sắt lớn lên xe lừa, cười nói: "Mấy đứa nhỏ đã không còn cha nữa chỉ có mình ta là mẹ thôi, ta không cực khổ mệt nhọc chút sao có thể được."
Kiều Liên Liên đồng ý dùng năm ngón để thề, nàng chỉ thuận miệng nói chứ cũng không phải phàn nàn không có đàn ông, hay là một mình quá cô đơn.
Ai biết Ngưu đại thúc lại gật đầu theo, còn đặc biệt nhỏ tiếng hỏi nàng: "Tiểu Kiều, Cố Lão Tam cũng đi lâu như vậy rồi, cô có từng nghĩ sau này… phải làm sao không?"
Hình bóng đang ôm rổ tre của Kiều Liên Liên ngây tại chỗ.
Một lúc lâu, nàng mới đưa ra lời nói thích hợp: "Có thể làm ra chứ, đương nhiên nuôi mấy đứa con lớn, những thứ khác đều không suy nghĩ tới."
Đây là lời nói thật lòng.
Cũng là lời nói thích hợp nhất cho quả phụ dưới sự trói buộc của thời đại này.
Đáy lòng của Kiều Liên Liên không khỏi vì sự lý trí của bản thân mà cảm thấy say đắm.
Ngưu đại thúc lại cho rằng nàng ngại ngùng bèn nhanh chóng nói: "Thôn chúng ta cũng không phải không có người kết hôn lần nữa, hơn nữa tình huống của cô mọi người đều biết, đứa trẻ đáng thương như cô ngay cả mặt của chồng còn chưa gặp thì đã…"
Mí mắt của Kiều Liên Liên giật giật hai cái.
Nàng phát hiện Ngưu đại thúc thật sự đang đáng thương nàng hơn nữa còn đang nỗ lực giúp nàng.
Tuy nhiên nàng không cần sự giúp đỡ này.
"Ngưu Đại Thúc." Kiều Liên Liên cố gắng khéo léo hết mức: "Năm đứa trẻ này ta không thể bỏ, cũng không có người đàn ông nào chấp nhận năm đứa nhỏ không phải ruột thịt, vì vậy ta không suy nghĩ nữa."
"Như vậy đối với ai cũng tốt."
Nàng nhẹ giọng nói xong thì ôm đồ đi lên xe lừa.
Để lại Ngưu đại thúc với vẻ mặt đau lòng mà nhìn nàng thở dài.
Còn có mấy đứa nhỏ dỏng tai lên nghe lén cũng thở phào một hơi.
Lúc trước bọn chúng hy vọng mẹ kế đi, rời khỏi bọn chúng sớm chút.
Bây giờ bọn chúng hy vọng mẹ kế đừng có đi, vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi bọn chúng.
Cố Thành có thể giữ vững cảm xúc, Cố Thước thì lại như người mất hồn, đến được trấn Tây Dương, khi bày bàn ghế còn đang như người trên mây, xém chút nữa đã vấp phải cái ghế.
"Thước Nhi, làm sao vậy?" Kiều Liên Liên trét chút bột mì lên chóp mũi của con bé, cười nói: "Ăn sáng chưa đủ no sao, hay là bữa trưa muốn ăn thịt?"
"Không sao đâu mẹ, con không đói." Cố Thước cười che giấu.
Nhưng một cô bé tám tuổi sao có thể qua mặt được một người phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi được.
Kiều Liên Liên vừa nhìn đã biết tâm tư của đứa nhỏ lại mẫn cảm nữa rồi.
Nói dễ hiểu thì là suy nghĩ nhiều.
Trái lại nàng không trực tiếp lột trần mà là vừa nấu hoành thánh cho khách vừa chậm rãi nói: "Thước Nhi à, sau này con sẽ không nhận người mẹ như ta sao?"
Cố Thước lập tức nói: "Làm sao có thể, mẹ tốt như vậy, cả đời này mẹ đều là mẹ của con."
"Vậy không phải được rồi sao, mặc kệ sau này con gả đi, đến nơi nào sinh sống, ta vẫn là mẹ của con mà cái nhà này luôn có vị trí của con." Kiều Liên Liên xoa đầu cô gái nhỏ: "Con vĩnh viễn là cục bông nhỏ của mẹ, trừ khi con không cần mẹ nữa."
"Nhất định không thể nào." Cố Thước nhanh chóng nói.
Mẹ tốt như vậy, cô bé còn lâu mới không chịu.
"Vậy thì được rồi." Kiều Liên Liên lại thoa một tí nhọ nồi lên mặt cô bé khiến cho mặt cô bé thành mặt mèo mới cười lớn sảng khoái.
Con gái lớn thì bĩu bĩu môi.
Tuy lời của mẹ không giải tỏa được sự lo lắng trong lòng của cô bé, nhưng cũng xem như có chút an ủi.
Ít nhất, mẹ cũng sẽ vĩnh viễn không phải không cần cô bé nữa.
Thì cô bé đã mãn nguyện rồi.
Động tác của Cố Thước khôi phục lại sự linh hoạt của thường ngày, Cố Thành ở bên cạnh cũng vững vàng lại theo.
Kiều Liên Liên liếc nhìn thấy rồi có chút muốn cười nhưng lại ráng nhịn lại.
Phù, vẫn là để lại chút mặt mũi cho con trai lớn đi.
Mấy mẹ con bận rộn liên tục, Cố Thước sắp xếp bàn ghế xong, Cố Thành thì cầm khăn lau sạch bụi dính vào, nỗ lực để cái quầy nhỏ này trông có vẻ sạch sẽ hơn chút.
Không bao lâu, quầy có vị khách đầu tiên đến, muốn gọi hai chén.
Kiều Liên Liên nhặt hoành thánh bỏ vào trong nồi, nấu một hồi lại dùng cái vợt lớn vớt lên, để vào trong chén canh đã nấu xong.
"Được rồi."
Thông thường khách trả tiền rồi sẽ cầm chén tự mình tìm nơi ngồi để ăn.
Vị khách này lại cười nói: "Tiểu nương tử, ta có thể bưng hai chén này đi, chút nữa trả lại cho cô không?"
Kiều Liên Liên ngước mắt nhìn một cái: "Mang chén đi trả thêm mười văn tiền, trả chén trả tiền."
Xem như là tiền đặt cọc.
Người khách không hề do dự để bốn mươi văn tiền lại, cũng không sợ nóng mà trực tiếp bưng hai chén chạy đi.
"Mẹ, người này sao lại lấy chén của chúng ta đi vậy?" Cố Thước không hiểu lý do ghé sát nhỏ tiếng hỏi.
Kiều Liên Liên cười, tay không ngừng lại: "Có lẽ là mua cho người khác ăn đấy."
"Như vậy à." Cố Thước không nghi ngờ hắn ta, lại đi làm việc khác.
Lúc này Kiều Liên Liên mới nhìn chằm chằm bóng dáng màu xám của người đó, khóe môi hơi cong lên nhưng rất nhanh đã đã trở lại bình thường.