"Chủ quán, lấy cho ta hai cân tôm khô và hai cân nấm hương." Nàng móc tiền đồng bán thịt kho ra để trả.

Khi nhận được đồ trong tay rồi nàng mới nắm mỉm cười nhẹ với con trai lớn. "Làm gia vị."

"Gia vị? Gia vị là gì? Có thể ăn không?" Cố Lâu đột nhiên ngẩng đầu lên, môi nhỏ khẽ cong, nước miếng trong suốt đã bắt đầu tụ lại trong miệng sẵn sàng chảy xuống bất kỳ lúc nào.

Cố Thành nhắm mắt lại, dứt khoát quay đầu đi, cố gắng ngăn chặn cơn xúc động một đấm cho đệ đệ mình một cú.

“Gia vị này không dùng để ăn trực tiếp," Kiều Liên Liên mím môi cười: "Nhưng nó có thể dùng để làm món ăn. Tối nay Tiểu Lâu muốn ăn gì? Mẹ làm cho con ăn.”

"Muốn ăn... Muốn ăn..." Cố Lâu nghiêng đầu, ánh mắt bất ngờ chuyển sang gian hàng bán hoành thánh, tức khắc ánh mắt sáng lên, "Con muốn ăn hoành thánh."

"Vậy tối nay chúng ta sẽ làm hoành thánh." Kiều Liên Liên dắt mấy đứa nhỏ đi mua hành, thịt đùi lợn, hai miếng thịt lợn xương đùi, cuối cùng nàng còn chọn hai củ hành tây màu tím to bự, sau đó quay về thôn Cố Gia.

Hôm nay không thịt dê, cũng không có gà sống nên mấy mẹ con nhất thời còn còn chưa quen.

Nhưng người còn thấy không quen hơn các nàng là đại thúc Ngưu.

"Tiểu Kiều à, cô không bán thịt kho nữa sao?" Đại thúc Ngưu nhíu mày, "Có phải buôn bán không được không? Không đúng, thịt kho của cô ngon như vậy, đến cả thằng cháu kén ăn nhà ta đều thích ăn, sao có thể không bán được kia chứ?"

"Không phải là ngừng bán, mà là không định bán nữa." Kiều Liên Liên mỉm cười, "Dù sao làm dê làm gà cũng quá phiền toái, mà nhà chúng ta lại không có đàn ông để giúp đỡ, mệt mỏi lắm."

"Cũng đúng." Đại thúc Ngưu suy tư một chút, sau đó không nói gì nữa.

Trên đường trở về, khi qua cửa thôn, Kiều Liên Liên nhìn thấy công tử miệng mồm quang quác hay chạy tới mua thịt kho của mình, nhưng chỉ là bóng người thoáng qua mà thôi, nàng không nhìn rõ lắm.

Mà thôi kệ, chỉ là một người xa lạ tình cờ quen thôi.

Kiều Liên Liên không để chuyện này trong lòng, vừa về nhà là nàng bắt đầu làm bột gia vị.

Trong thời đại này không có bột ngọt bột nêm, rất nhiều người không thích dùng ớt cay hoặc hành tây, họ thích gia vị đơn giản như muối này kia thôi.

Do đó, việc tạo ra một loại gia vị độc đáo sẽ làm cho món ăn trở nên ngon và mới lạ hơn.

Kiều Liên Liên không thể tự làm tinh bột ngọt, nhưng nàng có thể tạo ra một thay thế - đó là bột gia vị.

Lấy tôm khô, xương heo, nấm hương để chưng thành cho nhừ rồi phơi khô, cuối cùng nghiền nát thành bột, dựa theo tỷ lệ đã đo mà trộn lại, ta sẽ có một loại gia vị độc đáo.

Tiếc rằng thị trấn này quá nhỏ, không có cồi sò bào ngư để thêm vào, nếu không chắc chắn rằng có thể tạo ra một mùi vị riêng biệt.

Khi màn đêm buông xuống, Kiều Liên Liên đã gói lại những viên hoành thánh cuối cùng một cách cẩn thận, đựng chúng trong một cái mâm bằng tre chất đầy phòng bếp.

Cố Thước đã nấu nước sôi, Kiều Liên Liên nhấc nắp nồi lên, đặt từng viên hoành thánh nhỏ nhắn vào nồi.

Hoành thánh và sủi cảo không giống nhau.

Sủi cảo có lớp vỏ dày, nhiều thịt, cần nấu lâu hơn.

Hoành thánh lại có lớp vỏ mỏng, thời gian nấu ngắn hơn.

Kiều Liên Liên nhân lúc này sắp xếp mấy chiếc bát sứ thành một hàng, cho hành lá băm nhỏ, rau mùi băm nhỏ, rong biển khô, vỏ trứng nghiền nát và một nhúm bột gia vị vào đó.

Khi tất cả cùng sôi sùng sục mà nổi lên, đầu tiên nàng múc một muôi nước canh đổ vào tô. Cuối cùng thêm hai giọt dầu mè, xong xuôi!

Kiều Liên Liên chỉ mới múc xong bát cơm mà mấy con mèo con tham ăn đã ngồi xổm hết trước cửa phòng bếp dõi mắt trông mong rồi.

"Mẹ ơi, thơm quá!" Đến nỗi Cố Chung vốn trầm tĩnh ít nói cũng không thể nhịn được mà nuốt nước miếng.

Kiều Liên Liên buồn cười kêu Cố Thành bưng chén chia ra để trên bàn gỗ trong sân.

Cuối cùng, mỗi người được chia một cái thìa, đứa nào đứa nấy vùi đầu vào chén của mình.

"Oa, ngon quá trời luôn." Cố Lâu mới ăn một muỗng đầu tiên đã không kìm được mà khen ngợi.

"Mẹ làm gì cũng ngon hết." Cố Ca vẫn là đứa nhỏ giỏi nịnh nọt nhất.

"Hương vị này thực sự ngon hơn nhiều so với hàng ven đường." Cố Thước cuối cùng cũng chia sẻ ý kiến của mình.

Nói xong, bọn nhỏ không màng gì nữa mà bắt đầu há to miệng ăn cơm.

Mùi thơm tươi mát của dầu mè và gia vị bay lượn trong căn nhà cũ một lúc rồi cuối cùng bay ra khỏi hàng rào.

"Ôi, mùi gì thế này?" Bích Tùng đột nhiên ngửi thấy được, hắn dừng chân lại hít sâu một hơi, mặt tràn đầy si mê.

"Đừng ngửi nữa, chuyện gia kêu chúng ta tới điều tra vợ của lão tam Cố gia còn xong kia kìa, nhanh lên, trời tối đến nơi rồi."

 “Người của thôn Cố Gia này quá kín miệng rồi. Hỏi cả nữa tiếng mà một chữ cũng không hỏi được gì. Ngược lại còn hỏi lại chúng ta là người ở đâu nữa chứ, thật là đáng giận mà.” Bích Tùng không vui lẩm bẩm: "Ngươi nói xem gia chúng ta tìm một thôn nữ để làm gì nhỉ? Không lẽ là coi trọng nàng ta à?"

"Phi phi phi! Nói nhảm cái gì đấy hả, thân phận của gia là gì? Làm sao có thể coi trọng một người như vậy cơ chứ?" Giáng Xuân tức giận nói: “Đừng có nói nhảm nữa, không chừng là gia có việc gì đấy.”

"Có việc thì có việc…" Bích Tùng vừa lẩm bẩm vừa đi theo y.

Hai người vừa đi trên đường vừa quan sát xung quanh, muốn tìm một cô nương góa chồng quen thuộc kia hỏi thăm. Tình cờ làm sao, Cố đại tẩu vừa hay từ trong nhà ra ngoài gánh nước đụng phải.

Bốn bề thôn Cố Gia đều giáp núi, quanh năm hẻo lánh vắng vẻ, người sinh sống rất ít.

Dân trong thôn đối với người lạ luôn rất sợ hãi và đề phòng. Rất hiếm thấy có người dám ra chào đón người lạ vào thôn, vừa nhìn thấy là sẽ né xa thật xa, ít có người nào dám chủ động đến bắt chuyện.

Nhưng cố tình Cố đại tẩu này lại là người nằm trong số hiếm hoi ấy. Nàng ta liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới nhìn trang phục không tầm thường của bọn họ, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên: “Hai vị tiểu ca này, các ngươi là người từ đâu đến? Đến thôn Cố Gia làm chi vậy?”

Bích Tùng hắng giọng định trả lời thì bị Giáng Xuân ngăn lại, "Vị đại tẩu này, chúng ta đến từ trấn Tây Dương." Giang Xuân cau mày: "Có người tên là Cố Thiệu sống ở đây thiếu chúng ta một số bạc, đã hơn nửa năm vẫn không thấy hắn đến trả, xin hỏi đại tẩu có biết hắn ở đâu không?”

“Cố Thiệu?”

Tim Cố đại tẩu bỗng chốc đập thình thịch, đây chẳng phải là em chồng của nhà mình sao? Sao hắn lại còn đi nợ tiền người ta nữa?

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, thời gian gần như trùng khớp, trong lòng nàng lập tức tin ngay.

“Ta không biết hắn.” Cố đại tẩu lập tức vạch rõ quan hệ: “Ở đây chúng ta không có người nào tên Cố Thiệu hết.”

“Ồ, vậy thôi.” Thấy đối phương không muốn nói, Giáng Xuân cũng không ép buộc.

Hai người dự định rời đi.

Cố đại tẩu đột nhiên nhìn về hướng ngôi nhà cũ của Cố gia, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Con ả kia, ngươi dám bắt nạt con trai ta, ta cũng sẽ bắt ngươi nếm mùi vị khó chịu này.

"Ai, hai vị tiểu ca đợi một chút." Cố đại tẩu gọi hai người Bích Tùng lại.

"Các ngươi nói Cố Thiệu phải không? Vừa nãy ta nhất thời không nhớ ra. Hầy, chẳng phải là con trai thứ ba của nhà họ Cố đó sao? Nhưng hắn đã chết từ lâu rồi." Nàng ta lớn tiếng nói.

Bích Tùng và Giang Xuân nhìn nhau, trong mắt không hềngạc nhiên chút nào.

“Cha mẹ huynh tẩu của hắn đều cắt đứt quan hệ với hắn rồi, nhưng hắn ta vẫn còn vợ và mấy đứa con, giờ đang sống ở đó kìa." Cố đại tẩu chỉ về hướng nhà cũ, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng.

Bích Tùng cau mày, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn nhịn được hỏi: "Xin hỏi đại tẩu, vợ và con hắn bây giờ sống có tốt không?"

"Tốt chứ, cái gì cũng tốt hết." Cố đại tẩu liên thanh đến nước miếng bay tung tóe: “Con ả đó không biết là thứ gì nữa, tính tình ích kỷ lại còn tàn nhẫn, hàng ngày đánh đập con của mình, đáng thương đứa con gái nhỏ nhất, suýt thì đã bị đánh chết. Mấy người có tin được không, mấy hôm mùa đông con ả đó bắt tụi nhỏ ra ngoài tìm thức ăn, còn mình thì nằm phè phỡn ở nhà, có còn là người không cơ chứ? Tất cả mọi người trong thôn đều biết năm đứa nhỏ đó đúng là đáng thương, loại như con đàn bà này không xứng làm người, nên bị kéo ra ngoài đánh chết mới thôi."

Sau khi mắng chửi một hồi, cuối cùng Cố đại tẩu cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lòng Bích Tùng và Giáng Xuân đều chìm xuống tận đáy vực.

Trong lúc nhất thời, cả hai đều cúi đầu im lặng, không nói gì.

Cố đại tẩu lại cho rằng bọn họ không tin vào lời mình bèn nhanh chóng nói: "Ta không có nói xạo một câu nào hết, nếu ta nói dối thì cứ để cho sét đánh."

Đúng vậy, quả thật là nàng ta không nói dối, nàng ta nói về Kiều Liên Liên lúc trước.

Về phần Kiều Liên Liên bây giờ đã trở nên thông minh, chăm chỉ lại còn được việc cũng bị cô ấy phớt lờ rồi.

Tóm lại, cô ấy không nói dối!

"Không ngờ rằng nhà Cố lão tam lại có tính tình xấu xa như vậy". Bích Tùng tính tình cáu kỉnh nhất, hận không thể ngay lập tức rút kiếm tự tay đâm chết loại nữ nhân như vậy.

Dù sao gia nhà hắn sẽ bảo vệ hắn,

"Đừng xúc động." Giáng Xuân cản bàn tay đang toan rút kiếm của hắn lại, sau đó quay đầu nói với Cố đại tẩu: "Cảm ơn đại tẩu chúng ta đã biết."

Rồi y nói với Bích Tùng: “Đi về trước rồi nói."

Hai người cùng nhau xoay người bước đi.

Cố đại tẩu đuổi theo hai người họ hai bước mới hỏi: "Này, các ngươi chỉ muốn hỏi chút đó thôi hả?"

Bích Tùng không ưa nhà Cố lão tam kia, cũng không ưa đại tẩu này, hắn dứt khoát không quay đầu mà phóng đi.

Để lại một mình Cố đại tẩu thất vọng nhìn họ biến mất, cuối cùng phun nước miếng cái toẹt xuống mặt đất mỉa mai nói: "Tốn nước bọt vô ích!"

Sau đó xoay người trở về nhà họ Cố.

...

Khi Giáng Xuân và Bích Tùng trở lại căn nhà trên trấn Tây Dương thì thấy chủ tử nhà mình đang ngồi trên giường, tay cầm một túi nước kỳ quái dùng ngón tay khẽ vuốt ve.

"Gia, tình hình không tốt lắm" Giáng Xuân đem hết chuyện nghe được kể rõ mười mươi ra.

Lúc đầu, người đàn ông áo tím tỏ ra bất động, khi nghe tin mấy đứa nhỏ phải ra đường tìm thức ăn giữa mùa đông giá rét, còn tin bé gái nhỏ nhất suýt bị đánh chết thì hắn nhíu mày thật chặt, đôi mắt sau chiếc mặt nạ đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Nàng ta quá đáng như thế ư?" Khi người đàn ông nói lời này ra mang theo vài phần áy náy: "Ta không nên để mấy đứa nhỏ ở lại như vậy. Nếu bọn nhỏ xảy ra chuyện gì ta làm sao ăn nói với huynh ấy đây."

Bích Tùng và Giáng Xuân cùng liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ tuy là thị vệ thân cận nhất bên cạnh chủ tử, nhưng cũng không biết những khúc mắc quanh quẩn trong chuyện này

Tuy nhiên, chủ tử làm việc có nguyên tắc của mình, bọn họ chỉ cần lắng nghe là được.

"Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có muốn bắt người đàn bà kia…" Bích Tùng vẫn còn tức không trôi được.

Lúc hắn đi mua thịt thì trông là đồ tham ăn đó, nhưng nói đến mạng người thì nháy mắt đã quay về là thị vệ lạnh lùng tàn bạo.

"Không cần, chỉ trách ta nhìn lầm.” Người đàn ông nhắm mắt lại, "Có lẽ lão tam Cố gia nên quay trở về rồi."

Dù nói như thế nào thì mấy đứa trẻ khi được hắn giao đến đều nguyên vẹn không tổn thương gì.

Trong tương lai khi mang đi, hắn cũng hy vọng bọn chúng đều khỏe mạnh..

Nếu người phụ nữ kia không đáng tin, hắn chỉ có thể tự mình ra tay.

Nhà cũ Cố gia.

Mấy đứa nhỏ đều đã ăn no đến căng bụng, sau đó đơn giản rửa ráy sạch sẽ rồi đi ngủ.

Kiều Liên Liên thu dọn bát đĩa, bọc bột gia vị đã xay xong xuôi thì trời đã tối.

Nàng quay lại phòng, thấy Cố Thành đang tập luyện vài chiêu thức trên giường, Cố Chung thì ngồi không xa, chống cằm phiền muộn nhìn đại ca nhà mình.

Khi thấy nàng, hai tay Cố Thành khựng lại, nhưng không thu hồi chiêu thức, cũng không che giấu gì cả.

Tuy nhiên Cố Chung đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía Kiều Liên Liên: "Mẹ."

"Hai mắt con sao rồi?" Kiều Liên Liên vào nhãn cầu của con trai nhỏ, độ đục đã mờ đi rất nhiều, dường như có vẻ linh hoạt hơn nhiều: "Ta nhỏ cho con vài giọt thuốc."

Cố Chung gật đầu, sau đó lại nhìn sang Cố Thành.

Những ngày qua, bọn họ luôn chờ đến khi mọi người đi ngủ cả, sau đó mẹ mới nhỏ thuốc nhỏ mắt cho nó.

Lần này đại ca vẫn còn chưa ngủ, nó biết bí mật nhỏ của riêng mình và mẹ sẽ bị bại lộ.

Đúng là như vậy.

Nhìn thấy Kiều Liên Liên nhỏ thuốc mắt cho Cố Chung, trên khuôn mặt nhỏ xưa nay chưa từng có biểu cảm gì của Cố Thành hiện lên tia tò mò.

“Đây là chữa mắt cho đệ đệ con, có lẽ không thể làm nó được như người bình thường nhưng ít ra cũng có thể nhìn rõ.” Kiều Liên Liên giải thích đơn giản một chút.

Cố Chung ừ à một hai tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

Cố Thành nhìn Kiều Liên Liên, mím môi, dường như muốn hỏi cái gì nhưng rồi lại không nói nữa.

Biết hỏi gì đây?

Người sống ở trên đời không có khả năng sạch sẽ rõ ràng, ngay cả cậu cũng có những bí mật không thể nói.

Vậy nên cũng không có gì khó lý giải về sự thay đổi đột ngột của mẹ.

“Con muốn hỏi gì hãy hỏi đi.” Kiều Liên Liên nhìn cậu cười.

Cố Thành kéo chăn đệm: “Không muốn hỏi gì cả, mẹ, đi ngủ thôi.”

Kiều Liên Liên không nghĩ đứa trẻ này lại hiểu chuyện như vậy. Nàng vươn tay, ở trên mái tóc đen như mực của con trai lớn xoa loạn xạ một phen.

Cố Thành ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh đầy lên án.

Kiều Liên Liên lúc này mới thu tay, mỉm cười: “Đi ngủ, đi ngủ nào.”

Mấy mẹ con một đêm ngon giấc.

Hôm sau, lúc Kiều Liên Liên tỉnh dậy, Cố Thành đang luyện võ một cách bài bản.

Chỉ là so với mấy hôm trước vẫn còn thong thả luyện tập, hôm nay lại kịch liệt hơn rất nhiều.

Năm đó Kiều Liên Liên ở nhà họ Kiều cũng từng trải qua huấn luyện, tuy rằng không phải luyện võ như vậy nhưng cũng biết muốn luyện võ phải từng bước tuần tự, nếu vội vàng có khả năng sẽ làm hại chính mình.

“Thành nhi.” Nàng chuyển động một vòng quanh sân rồi mới nói, “Hiện tại trong nhà cũng có chút tiền, nếu con muốn học võ, mẹ sẽ cho con đi học ở võ quán.”

Đi theo thầy dạy học tập chung quy vẫn tốt hơn ở nhà tự luyện.

Còn có đôi mắt của Cố Chung và chân của Cố Lâu.

Bọn trẻ còn nhỏ, không thể để những căn bệnh vặt liên lụy một đời, cần chữa phải nhanh chóng chữa trị.

Tay Cố Thành vẫn treo giữa không trung.

Cảm giác cay xót từ họng trào lên mũi, cậu phải cố hết sức mới khống chế được cảm giác chua xót này: “Không cần, trong nhà thiếu tiền, vẫn nên tiết kiệm một chút.”

“Chuyện tiền nong con không cần phải quan tâm.”

Là một người hiện đại, tư tưởng của Kiều Liên Liên rất tiên tiến: “Có nghèo đến mấy cũng không thể làm con mình nghèo, có khổ cũng không thể bỏ học tập, không riêng con, Chung nhi và Lâu nhi tương lai cũng phải đi học.”

Nếu có học đường thu nhận con gái, nàng còn muốn đem Cố Thước và Cố Ca ném qua luôn...

Như vậy, mỗi ngày nàng sẽ không phải chăm nhiều trẻ con nữa...

Cố Thành không biết suy nghĩ của mẹ kế đã bay thật xa...

Cậu thu lại nắm tay, trầm tĩnh nói: “Võ của con… Đều là cha dạy cho, những thầy dạy bên ngoài chỉ là nhập môn đơn sơ, có học cũng không dùng được, lãng phí mà thôi.”

“Cố...” Kiều Liên Liên cố tìm từ trong đầu ra tên của chồng mình: “Cố Thiệu biết võ sao?”

Cố Thành ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, “Mẹ quên rồi sao? Cha từ bé đã bị đưa đi làm hộ vệ, quyền cước công phu đều không nói chơi.”

Kiều Liên Liên trợn tròn mắt, nghiêm trang gật đầu nói: “Nhớ, nhớ chứ.”

Thật ra nàng đâu có biết, trong trí nhớ của nguyên chủ lại không có những cái đó.

“Vậy...” Cố Thành còn định nói gì đó.

Kiều Liên Liên vội cướp lời: “Bọn Tiểu Lâu còn chưa tỉnh, mẹ đi lên núi xem bẫy có con mồi nào không.”

Cố Thành quả nhiên bị dời đề tài: “Con cũng đi.”

“Con không thể đi.” Kiều Liên Liên bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con đã quên lần trước sao? Bởi vì mẹ con ta không ở nhà mà bọn Thước nhi bị người ta bắt nạt, Ca nhi sợ tới mức mấy đêm không ngủ ngon, chân Lâu nhi thiếu chút đã trở lên nghiêm trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play