Kiều Liên Liên kéo cô con gái lớn đang nổi giận:“Ông chủ cũng chỉ buôn bán nhỏ, bọn họ cũng không có cách nào khác.”
Lời này nói ra làm cho ông chủ bán gà cảm động chảy nước mắt: “ Kiều nương tử quả nhiên là người tốt, ta thực sự xin lỗi cô, xin lỗi…”
Kiều Liên Liên gật gật đầu với ông chủ xong mang theo mấy đứa trẻ tới một góc vắng.
“Mẹ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Cố Thước hết sức buồn rầu. “Hôm qua không mua được dê, hôm nay không mua được gà, cho dù chúng ta đổi chỗ khác ngày mai cũng sẽ không mua được.”
Xem ra đứa con gái lớn này không ngốc chút nào.
Kiều Liên Liên sờ đầu cô bé: “Không sợ, đây là quỷ kế của Vân Tịch Lâu, muốn cho chúng ta không có thịt để bán, dùng việc này ép chúng ta thỏa hiệp.”
“Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải giao ra cách làm sao?” Ánh mắt Cố Thước đầy sự không cam lòng nói.
Ngay cả Cố Thành cũng nắm chặt hai tay.
Đây là quyền thế sao?
Ỷ thế hiếp người, dùng thân phận của mình triệt đường sống của người khác không chừa lại chút đường lui nào.
“Tất nhiên không phải. ”
Tiếng nói thiếu nữ thanh thoát của Kiều Liên Liên đánh vỡ không khí đang đông lạnh.
Cố Thành ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên gương mặt mẹ kế tràn đầy tự tin, cao giọng nói: “Hôm qua ta nhượng bộ mua gà chỉ là muốn nhìn xem Vân Tịch Lâu có thể làm ra cái trò gì thôi. Hôm nay đã biết Vân Tịch Lâu muốn chặn đường sống của chúng ta, nếu đã như vậy đừng trách ta cùng đường phản kích.”
Mấy đứa trẻ khác đều trưng vẻ mặt đầy ngây thơ không hiểu gì hết.
Duy chỉ có Cố Thành nhìn về phía mẹ kế, chần chừ nói: “Mẹ là đang tính...”
“Đúng vậy.”
Kiều Liên Liên móc nửa con gà còn dư lại từ giỏ tre ra, quay đầu nhìn về phía tửu lâu to rộng đang đứng lẳng lặng bên cạnh mà bước qua.
Mọi người đều biết, huyện Tà Dương có hai tòa tửu lâu lớn.
Một là Vân Tịch Lâu, trang trí thanh nhã, tươi mới nhẹ nhàng, là nơi các tài tử giai nhân gặp nhau.
Hai là Tứ Hỉ Lâu, hương vị siêu việt, yên tĩnh trầm lắng, là điểm đến của các thương nhân và địa chủ.
Kiểu khách của hai bên không giống nhau, nhờ đó cũng tạo thành phong cách khác biệt.
Như Vân Tịch Lâu chủ yếu là các tài tử giai nhân, thỉnh thoảng có người giỏi văn thơ, ở Vân Tịch Lâu ngâm vịnh thơ từ, lâu dần đã đem lại danh tiếng cho Vân Tịch lâu.
Cứ như thế, lâu dần Vân Tịch Lâu cũng mơ hồ tự xưng mình là “Tửu lâu đệ nhất huyện Tà Dương”.
Mà trên thực tế, Tứ Hỉ Lâu chưa chắc đã kém cạnh.
...
Giữa trưa, đúng giờ ăn cơm.
Kiều Liên Liên mang mấy đứa trẻ dừng ở cửa chi nhánh của Tứ Hỉ Lâu tại trấn Tây Dương.
Tuy rằng quần áo của mấy mẹ con không hôi, không bẩn nhưng cũng đã bạc màu, có sự khác nhau rất lớn với những vị khách qua lại, nhìn một cái đã biết không phải tới ăn cơm.
Cũng may tiểu nhị tiếp khách của Tứ Hỉ Lâu cũng không xua đuổi các nàng, còn laị gần cười nói: “Tiểu nương tử đây là có việc gì, nếu muốn tìm người thì cứ nói với ta một tiếng, ta giúp cô tìm.”
Kiều Liên Liên âm thầm gật đầu. Cái gọi là nhìn một nửa mà biết tất cả, muốn xem chủ quán thế nào chỉ cần xem người làm trong quán là có thể đoán được đại khái.
Người của Tứ Hỉ Lâu không yêu giàu ghét nghèo, không vì thấy người khác nghèo hèn mà la lên hét xuống, ngược lại còn nghĩ cách để giúp đỡ, coi như có lương tâm.
“Ta muốn tìm trưởng quầy của các ngươi.” Kiều Liên Liên lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Tiểu nhị thoáng kinh ngạc, sau đó đánh giá Kiều Liên Liên từ trên xuống dưới một lần.
Tiểu nương tử này dẫn theo mấy đứa nhỏ, vừa mở miệng là đòi gặp chưởng quầy, chẳng lẽ đây là thiếp mà chưởng quầy nuôi bên ngoài giờ tìm tới cửa rồi ư?
Kiều Liên Liên vừa thấy ánh mắt láo liên của hắn thì biết ngay hắn đang nghĩ gì đó không tốt lành.
“Ta đến tìm chưởng quầy của các ngươi để bàn chuyện hợp tác làm ăn.”
Nàng cắt ngang suy nghĩ của tiểu nhị: ""Là chuyện về một công thức nấu ăn bí truyền, nếu chưởng quầy thấy hứng thú thì chúng ta nói chuyện, nếu không thấy hứng thú, thì chúng ta sẽ không làm phiền nữa.""
Công thức bí truyền ư?
Hai mắt tiểu nhị lóe sáng.
Thời buổi này có thể mở một tửu lâu thì ai lại không có mấy món độc quyền chứ.
Món độc quyền tại Tứ Hỉ Lâu là thịt viên Tứ Hỉ, ngoài nơi này ra không có nhà nào làm được hương vị như vậy, cũng không làm được món thịt viên như thế.
Tuy vậy nhưng cũng chỉ mỗi món thịt viên thôi.
Mấy năm nay chưởng quầy luôn phát sầu, thấy danh tiếng của Vân Tịch Lâu ngày càng tăng cao, hắn muốn tìm thêm công thức bí truyền cho món thứ hai nữa để làm món độc quyền, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy.
Tiểu nương tử trước mặt này có thể cung cấp được phương thức bí truyền cỡ nào đây?
Tiểu nhị nửa tin nửa ngờ nhưng không dám tự ý đưa ra quyết định. Chỉ cười nói: "Nếu đã như vậy thì mời tiểu nương tử chờ ở đây một lát, ta sẽ đi thông báo cho chưởng quầy một tiếng.”
Hắn quay bước định đi nhưng bị Kiều Liên Liên gọi lại.
"Đây là quà gặp mặt ta tặng cho chưởng quầy, chỉ là món quà nhỏ thôi, cũng không quá quý." Nàng đưa nửa con gà kho cho tiểu nhị.
Hảo cảm của tiểu nhị đối với tiểu nương tử này lập tức tăng vọt. "Không thì nương tử cứ vào tiệm ngồi chờ nhé."
Kiều Liên Liên lắc đầu.
Khách ở Tứ Hỉ Lâu đông nghịt, bây giờ còn là giờ cơm trưa, bàn còn chẳng đủ dùng, mấy mẹ con nàng không cần phải chiếm chỗ. n
"Chúng ta ở đây là được."
Kiều Liên Liên đưa các con nhỏ tìm một chỗ ấm áp rồi chồng mấy tảng đá nhỏ lên cho cả đám ngồi xuống.
"Oa , thoải mái quá đi." Cố Ca vùi vào lòng Kiều Liên Liên, ngửa đầu chào đón ánh mặt trời rạng ngời, mặt mày đầy phấn khích.
Kiều Liên Liên cười lau sạch nước miếng bên khóe miệng cho cô bé: “Chờ sau này ta có nhà mới nhất định phải làm một cái cửa sổ thật lớn để ánh mặt trời có thể chiếu vào, các con có chịu không?"
"Chúng ta sẽ có nhà mới sao ạ?" Hai mắt Cố Ca rạng ngời tỏa sáng.
Không chỉ cô bé mà mấy đứa nhỏ còn lại cũng hứng thú nhìn về phía này.
"Sẽ có, tất nhiên sẽ có rồi." Kiều Liên Liên đáp không hề do dự.
Căn nhà cũ mà Cố gia cho đã xập xệ lắm rồi, hay dột nước mà lại không có đủ phòng, đến tận bây giờ mấy mẹ con vẫn còn phải chen chúc lên một cái giường.
Mấy bé gái có thể ngủ chung với nàng nhưng còn mấy đứa con trai thì không tiện, song rốt cuộc cũng không có cách nào khác.
Một căn nhà mới là điều bắt buộc phải làm thôi.
"Vậy mẹ ơi, con không ngủ chung với tam ca có được không ạ?" Cố Chung hiếm khi lên tiếng, giọng ấm ức vô cùng: "Tối ngủ tam ca cứ đá con, đau lắm."
Kiều Liên Liên buồn cười: "Không ở chung, khi đó mỗi người sẽ có một phòng riêng, đều có giường riêng của mình, muốn ngủ như nào cũng đucợ hết."
"Thật sao ạ?" Trong ánh mắt bọn nhỏ lập tức tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cố Ca thì trực tiếp ôm lấy mặt Kiều Liên Liên hôn một cái chụt.
Vừa hôn bé con vừa không quên lẩm bẩm: "Hôn mẹ nè, mẹ là tốt nhất."
Kiều Liên Liên bị bé con trét nước miếng đầy mặt.
Khi chưởng quầy của Tứ Hỉ Lâu bước vào cửa, thì nhìn thấy cảnh này.
Rõ ràng những người này ăn mặc không lòe loẹt, thậm chí còn tùy tiện ngồi bệt trên đất, nếu là người khác có thể sẽ lầm tưởng bọn họ là ăn mày cũng nên.
Nhưng mấy mẹ con này dù có ngồi không ra đó cũng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên.
Cứ như dưới mông bọn họ không phải là nền đất dính đầy cát bụi mà là tòa long ỷ có nạm vàng khảm ngọc vậy.
Nhưng thật sự, điều này làm cho chưởng quầy cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, Kiều Liên Liên cũng thấy chưởng quầy, nàng thông thả bế Cố Ca đứng dậy rồi bước hai ba bước tới: "Ngài đây là chưởng quầy phải không? Ta họ Kiều, hôm nay đến để bàn một chuyện làm ăn với chưởng quầy đây, chẳng hay chưởng quầy có hứng thú không?”