Tóm lại, kịch bản này không giống những gì Tư Mệnh mô tả.
Cả buổi chiều, trong phòng chỉ toàn những lời tôi rầu rĩ lẩm bẩm:
"Anh thật sự sắp c h ế t sao?"
"Tôi thấy không giống chút nào."
"Này... tôi không nói nữa, đừng bắt nạt tôi."
Tôi ngủ li bì đến tối.
Mở mắt ra, thấy trong nhóm "Đại gia đình thiên giới hòa hợp" tin nhắn đến 99+.
"Diêm Vương mất tích rồi, bắt đầu rút người từ thiên giới xuống hỗ trợ minh giới... phiền ghê."
"Tự ý rời vị trí à?"
Tư Mệnh bất ngờ lên tiếng:
"Đi tìm cô vợ nhỏ của mình rồi chứ gì."
"Cô vợ nhỏ nào cơ?"
"Tin lớn vậy mà cậu chưa nghe gì sao? Ở minh giới có một bông hoa sen đã thành tinh, hút dưỡng khí từ Diêm Vương suốt một vạn năm, cuối cùng cũng hóa thành hình người. Nghe nói đẹp yêu mị vô song, câu mất cả hồn phách của Diêm Vương—"
"Ồ, đúng là cây vạn tuế nở hoa mà."
"Nói làm tôi cũng muốn nuôi một bông hoa tinh ghê."
Tôi tag Tư Mệnh, ai oán hỏi:
"Thành tích của tôi vẫn đang bét bảng à?"
Cả nhóm:
"Đúng rồi, ngoan, vẫn đang bét."
4
Tôi không đủ tiền mua nhà ở nhân gian, thế nên cứ vất vưởng như hồn ma, lang thang đi trên phố suốt mấy ngày.
Thỉnh thoảng, lại bị Thời Nghiên bắt về làm bạn đồng hành trong giờ làm việc của anh ta.
Thật lòng mà nói, tôi không hiểu kịch bản này ngược ở chỗ nào.
Ăn ngon, ở sướng, so với trên thiên giới còn thoải mái hơn nhiều.
Tuy nhiên, áp lực của công việc khiến tôi không dám lơ là.
Thỉnh thoảng, tôi lại chạy đi hỏi cô thư ký:
"Cô có biết Diêu Uyển là ai không?"
Thư ký giữ vẻ mặt bí hiểm, nhỏ giọng đáp:
"Lê tiểu thư, tốt nhất là cô đừng nhắc chuyện này trước mặt Tổng giám đốc Thời."
Tuyệt quá đi mất!
Tôi bắt đầu loan truyền tin đồn khắp nơi trong công ty của Thời Nghiên.
Rằng tôi mới chính là bạn gái chính thức của anh ta, không phục thì cứ đến đây tìm tôi đi.
Thậm chí đến cả cô lao công dọn nhà vệ sinh cũng biết rồi.
Không lâu sau, mẹ của Thời Nghiên dẫn theo một nữ minh tinh từng xuất hiện trên TV - Diêu Uyển, đến văn phòng.
"Cô là người mà con trai tôi thích hả? Hô hào ghê gớm nhỉ."
Lúc bà ấy nói, tôi còn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của Thời Nghiên, phối với một chiếc quần short khá thời thượng của loài người.
Hai chân dài trắng nõn khiến Thời Nghiên vừa nhìn đã nhíu mày.
Mẹ Thời Nghiên mỉm cười:
"Xin lỗi, tôi không đồng ý chuyện hai người quen nhau."
Tôi nghiền ngẫm lại cốt truyện, ngẩng đầu kiêu ngạo, nói:
"Bác không đồng ý thì cũng vô ích thôi."
Bà ấy nắm lấy tay Diêu Uyển:
"Con dâu nhà họ Thời chúng tôi, chỉ có thể là con bé thôi."
Diêu Uyển ngoan ngoãn cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong.
"Chắc là cô không hiểu, người mà Thời Nghiên thích từ trước đến nay vẫn luôn là tôi. Tôi ở bên người khác, chẳng qua chỉ để chọc tức anh ấy thôi."
"Cô chỉ là một kẻ thế thân xuất hiện đúng lúc thôi, hiểu không?"
Cô ta vì làm một người đàn ông ghen tuông mà chịu thiệt thòi ở bên người khác suốt tám năm?
Có bị mất trí không thế?
Tư Mệnh gửi tin nhắn đến, đầy ẩn ý:
"Diễn theo kịch bản, buổi livestream đang leo top tìm kiếm rồi, sếp đang vào xem phòng livestream của cô đấy."
Tôi hoảng hốt, lập tức nhập vai vô cùng chuyên nghiệp.
Như thể vừa biết mình chỉ là kẻ thay thế, mắt đỏ hoe, môi run rẩy.
"Tôi không tin! Cô lấy tư cách gì quay lại... Không! Không thể nào—"
Tư Mệnh:
"Ờ... Lê Lê, hơi quá rồi đó, tiết chế lại một chút."
Có lẽ vì tôi diễn hơi lố, Diêu Uyển lại tưởng tôi đang chế giễu cô ta.
Ánh mắt cô ta dần lạnh đi, không còn vẻ yếu đuối ban nãy nữa.
"Thật ra tôi nói với cô những điều này, chắc cô cũng không hiểu."
Ánh mắt cô ta đầy vẻ thương hại, giống như đang nhìn một con kiến hèn mọn.
"Loại người đoản mệnh như cô, anh ấy chỉ là thấy mới mẻ thôi. Hai tháng nữa, với tôi và anh ấy, sẽ là một khởi đầu mới."
Bạn “tồi” 1: "Cô ta đang nói gì vậy?"
Tôi: "Không rõ, chắc là ý muốn c h ế t cùng nhau."
Tư Mệnh: "Ồ, đúng là loại người não toàn chuyện yêu đương."
Bạn “tồi” 2: "Haha, đúng là thế thật."