1.

Mùa hè năm tốt nghiệp đại học, ba tôi gọi tôi về nhà để kết hôn.

Lý do? Gần đây công việc kinh doanh của công ty không suôn sẻ.

Ông với mẹ kế bàn bạc, sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân "hào môn."

Nhưng đối tượng không phải Thái tử gia gì cả, mà là… một lão thái gia đã ngoài tám mươi.

Mẹ kế cười nói: "Người lớn tuổi thì biết chiều chuộng hơn mà!"

Nhưng khổ nỗi, ông ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện, cắm máy thở.

"Mà biết đâu đấy! Có khi ông ấy tỉnh dậy bất ngờ, cuộc sống sẽ đầy niềm vui!"

Bác sĩ bảo lần cuối ông mở mắt là hai năm trước.

Mẹ kế càng hào hứng: "Thế thì càng tốt! Một khi ông đi rồi, gia sản nhà đó đều là của… à không, là của Gia Bảo hết!"

Ba tôi gật gù đồng tình: "Gia Bảo à, tương lai của gia đình mình trông cả vào con!"

Tôi nhìn chiếc túi Hermès da cá sấu mẹ kế đang xách.

Nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ riêng mua kèm phụ kiện đã phải tốn hàng trăm triệu.

Những chiếc tương tự, bà ấy có thể xách từ thứ Hai đến thứ Sáu mà không trùng kiểu.

Tôi mỉm cười gật đầu: "Được thôi."

Rồi nhân lúc đôi vợ chồng điên kia ra ngoài nhận lễ hỏi, tôi nhảy tường từ sân sau trốn đi.

Bốn tiếng sau, tôi đặt chân đến Nam Thành.

Đúng lúc đó, ba tôi gọi điện tới.

Trong điện thoại, ông gào lên: "Thịnh Gia Bảo, con trốn cái gì mà trốn!"

Tôi nghĩ một lát, rồi đáp:

"Dù sao lời tôi nói cũng khó nghe, chi bằng tôi đi trước vậy."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play