Vương Thu Mai lúc này mới kịp phản ứng, xoay người đi tới cửa nhà mở khóa.
Sau khi vào cửa bật đèn lên, Vương Thu Mai đi tới tủ chén đặt đèn pin xuống, rót cho mình một ly trà lạnh, uống hơn một nửa vào trong bụng.
Khi xoay người thì đã bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì mà con lại về trễ, sao bây giờ con mới trở về?”
Hỏi xong cũng không đợi Trình Mạn mở miệng đã nói tiếp: “Đừng nói với mẹ là vì tiệm cơm nhiều việc, mẹ làm ở tiệm cơm quốc doanh đã hai mươi năm, tiệm cơm có nhiều việc hay không, mẹ còn biết rõ hơn con.”
Còn chưa nói đến việc hôm nay là chủ nhật, trên đường Phương Thảo rất ít người, cho dù có là vào ngày làm việc, tiệm cơm quốc doanh cũng sẽ không bận đến mức tới canh bốn mới có thể trở về nhà.
Qua giờ cơm không phải là không có khách tới cửa, mà cho dù có tới thì bọn họ cũng sẽ không tiếp đãi, như vậy sẽ làm chậm trễ quá trình tan làm của bọn họ.
Bà làm ở tiệm cơm quốc doanh nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chỉ có về sớm, chứ không khi nào về muộn như vậy.
Trình Thụ Vĩ đi ra hòa giải nói: “Bà đừng quá tức giận, Mạn Mạn không phải đã trở về rồi sao?” Lại khuyên Trình Mạn: “Mẹ con cũng vì lo lắng cho con thôi, dù sao con cũng là con gái, buổi tối đến giờ tan làm vẫn chưa thấy về, cha và mẹ ở nhà chờ con rất lo lắng.”
Tuy rằng tiệm cơm cách nhà bọn họ rất gần, đường đi cũng không hề hoang vắng, hai bên đường không phải là nhà máy thì cũng là khu công chức của các đơn vị, qua lại đều là hàng xóm với nhau, an ninh ở đây thường rất tốt.
Nhưng dù sao Trình Mạn cũng là con gái, bình thường đều là tám giờ mười phút đã về tới nhà, hôm nay kéo dài tới gần chín giờ, người làm cha mẹ như bọn họ tất nhiên sẽ cảm thấy lo lắng.
Trong lòng Trình Mạn cũng hiểu rõ điều này, vừa rồi ở bên ngoài chỉ sợ tai vách mạch rừng, lúc này vào trong nhà rồi cô cũng không giấu giếm nữa, thành thật khai báo: “Hôm nay Lục Bình Châu đến tiệm cơm tìm con, anh ấy đã giúp con làm việc ở tiệm cơm cả một ngày, cho nên sau khi tan làm con và anh ấy ở bên ngoài thêm một lúc nữa.”
Chuyện Lục Bình Châu đến tiệm cơm tìm Trình Mạn, vợ chồng Vương Thu Mai cũng biết, buổi sáng trước khi ra cửa con gái bà còn nói là buổi trưa sẽ không về nhà ngủ.
Chuyện sau đó Vương Thu Mai cũng không rõ ràng cho lắm, bà buồn bực hỏi lại: “Không phải tám giờ Tiểu Lục phải trở về quân đội sao? Con tan làm rồi mà sao cậu ấy vẫn còn ở đây?”
“Anh ấy đã xin phép với lãnh đạo, nói là trước mười giờ sẽ trở về, vì vậy ở lại thêm hai tiếng nữa.”
“Vậy bây giờ cậu ấy trở về rồi à?”
“Anh ấy đưa con đến cửa đại viện xong thì trở về rồi.”
Vốn dĩ Lục Bình Châu còn muốn đưa cô vào nhà, nhưng cô cảm thấy như vậy không được tốt lắm, cho nên không đồng ý.
Sắc mặt của Vương Thu Mai dịu đi, bà biết con gái mình không phải là người không có chừng mực.
Trình Thụ Vĩ thì ngược lại, lúc trước vẻ mặt của ông còn tốt, chờ đến khi biết được con gái và tên nhóc thúi kia ở bên ngoài hơn nửa tiếng, sắc mặt lập tức đen lại: “Các con ở bên ngoài nói chuyện gì vậy?”