Thím La lập tức đứng ra nói: “Cô ta đã nói như vậy, tôi cũng nghe thấy được.”
Yến Mẫn Chi và Quan Kiến Quốc cũng đều gật đầu: “Chúng tôi cũng nghe thấy.”
Trong lòng của Trần Tiểu Bình biết rõ tình huống không tốt, vội vàng nói: “Bọn họ đều là cùng một nhóm, chủ nhiệm Vương, ông không thể chỉ nghe theo lời của bọn họ!”
“Vậy tôi hỏi cô, những lời vừa rồi cô có nói qua hay không?” Sắc mặt của chủ nhiệm Vương trở nên đen thui, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Trần Tiểu Bình, tôi hi vọng cô có thể thành thật trả lời, đừng có nghĩ đến việc nói dối.”
Vốn dĩ Trần Tiểu Bình đang định phủ nhận những lời nói này, lúc này trong lòng cô ta bỗng nhiên sinh ra cảm giác khủng hoảng, vội vàng giải thích:
“Tôi có nói những lời này, nhưng đó đều là có nguyên nhân, người đối tượng kia của Trình Mạn, ban đầu là do tôi nhìn trúng trước, muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta, nhưng tôi không ngờ tới, La Liên Hoa lại thừa dịp lúc tôi không chú ý, sau lưng giật dây cho anh ta và Trình Mạn…”
Nghe đến đó, thím La nhịn không được lên tiếng cắt ngang: “Cô nói là tôi thừa dịp cô không chú ý giật dây cho bọn họ sao? Phải, là cô nói muốn giới thiệu đối tượng cho người ta, nhưng mà người ta đã đồng ý với cô rồi hay sao?”
“Sao anh ta lại không đồng ý? Anh ta đã nói yêu cầu với tôi rồi.”
“Vậy cô có thể nói cho mọi người về yêu cầu của cậu ta hay không?”
“Anh ta nói thích người hay cười, tôi cũng đã chuẩn bị giới thiệu em gái của tôi cho anh ta rồi!”
Thím La hừ nhẹ: “Yêu cầu của cậu ta chỉ có một cái này thôi sao? Sao tôi nhớ là còn có thêm một yêu cầu nữa nhỉ, là cái gì ta? À đúng rồi, cậu ta nói không muốn tìm người tuổi còn quá nhỏ, yêu cầu thấp nhất là phải từ hai mươi mốt tuổi trở lên, nhỏ hơn một ngày cũng không được, em gái của cô bao nhiêu tuổi rồi? Mới được mười tám tuổi đi?”
Trần Tiểu Bình cắn răng nói: “Em gái của tôi không phù hợp, nhưng tôi quen biết nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không tìm thấy một cô gái đã qua hai mươi mốt tuổi sao? Hơn nữa, những chuyện này tôi chỉ nói với một mình anh ta mà thôi, sao bà lại biết rõ ràng như vậy? Có phải bà đã nghe lén chúng tôi nói chuyện hay không?”
“Lúc hai người nói chuyện đã đứng ở đầu cầu thang, còn cần tôi phải nghe lén hay sao, chẳng qua nếu như cô muốn nói là tôi nghe lén, thì tôi cũng sẽ nhận.” Thím La thoải mái gật đầu: “Lúc đó nghe xong yêu cầu này của cậu ta, tôi đã suy nghĩ đến, người thích cười, lại không thể thấp hơn hai mươi mốt tuổi, đây không phải là đồng chí Tiểu Trình, đoá hoa của tiệm cơm quốc doanh chúng ta hay sao? Mấy người nói có đúng không?”
Lúc đầu bọn họ đều không nghĩ tới Trình Mạn, nhưng bây giờ nghe thím La nói như vậy, đem yêu cầu của đối tượng đó đặt lên người cô, lập tức cảm thấy yêu cầu này quả thật là tạo ra vì cô.
Chủ nhiệm Vương cũng không nhịn được gật đầu: “Tiểu Trình là người phù hợp với yêu cầu nhất.”
“Lúc đó Trần Tiểu Bình tức giận chạy đi, đuổi theo em gái của cô ta, tôi đương nhiên cho rằng hai người bọn họ đã đàm phán thất bại, cô ta sẽ không tiếp tục giới thiệu đối tượng cho Tiểu Lục nữa.” Thím La buông tay hỏi: “Đã như vậy, tôi muốn giới thiệu một cô gái mà trong lòng tôi cảm thấy phù hợp với yêu cầu của Tiểu Lục thì có gì là sai?”