Thấy vẻ mặt này của Trình Lượng, Trình Mạn hỏi: “Anh muốn quay về nhà máy máy móc sao?”
“Cũng không hẳn… Chỉ là em biết anh đấy, từ nhỏ thành tích đã bình bình, anh có hỏi thăm về công việc phụ đạo viên rồi, công việc ấy kiểu văn chức, anh không biết mình có thể đảm nhiệm được hay không. Hơn nữa, nếu làm công việc đó, thì xem như anh uổng công đi học tấm bằng chuyên ngành rồi.”
Khi nói, cơ thể Trình Lượng bất giác ngả ra sau, cho đến lúc lưng tựa sát vào lưng ghế sô pha mới ngừng, anh ấy cũng ngước đầu lên, ánh mắt rơi vào quạt điện đang chuyển động phía trên, bình thản nói: “Vào nhà máy máy móc trái lại lại đúng chuyên ngành anh, nơi đấy cũng gần nhà, nhưng chắc chắn công việc sẽ bận bịu hơn phụ đạo viên, cũng không có nghỉ đông và nghỉ hè. Không phải chúng ta còn tính hùn vốn làm ăn sao? Nếu vào nhà máy máy móc, phỏng chừng anh chẳng có mấy thời gian sửa đồng hồ đeo tay…”
Trên thực tế, mấy ngày nay Trình Lượng cũng đang lo lắng một vấn đề, anh ấy thực sự muốn nghe theo sự phân phối từ trường học, đi làm sao?
Mới hợp tác với Trình Mạn có hơn một năm lẻ hai tháng, anh ấy đã kiếm được hơn mười ngàn, gần hai chục ngàn đồng rồi, bất kể tính theo lương khi đi làm kỹ thuật viên ở nhà máy quốc doanh, hay phụ đạo viên ở trường cao đẳng, cũng phải đến ba bốn chục tuổi anh ấy mới có thể kiếm đủ số tiền kia.
Đã như vậy, anh ấy hà tất tiến vào những đơn vị công tác ấy, tự mình làm ăn chẳng tốt hơn sao?
Nhưng không đi làm, anh lại cảm thấy mình học lên như không, ba năm nay chỉ lãng phí năm tháng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play