Vẻ mặt và giọng điệu đó như nói rằng “cháu đã tặng bà ấy một chiếc đồng hồ miễn phí, vậy cũng tặng cho ông một cái được không?” Trình Mạn đột nhiên dở khóc dở cười: “Ông ơi, ông nghĩ gì thế? Đồng hồ do cháu vất cả nhập về, tìm thợ lành nghề để sửa lại, sao mà cho không được chứ, bà cụ đã mua nó bằng phiếu ngoại hối đó ông.”
“Ông đã nói mà!” Ông cụ thở phào, chậm rãi tựa lưng vào ghế, hỏi: “Cái phiếu ngoại hối mà cháu vừa nhắc đến là cái gì vậy? Nó còn có thể dùng làm tiền được không?”
“Có thể được ạ.” Trình Mạn gật đầu và giới thiệu ngắn gọn về phiếu ngoại hối.
Ông cụ chỉ hiểu nửa vời: “Nói cách khác, phiếu ngoại hối thực chất là tiền người thân ở nước ngoài gửi về?”
“Đúng vậy, bà cụ chỉ nói con gái bà ấy ở Hồng Kông, trước đây cũng không liên lạc với bà ấy. Mãi đến năm nay con gái bà ấy mới gửi thư về, bọn họ mới bắt đầu liên lạc lại...” Trình Mạn nói xong, thuận miệng hỏi: “Ông ơi, ông có biết chuyện này không ạ?”
Ông cụ hất cằm: “Việc này đương nhiên là ông biết rồi. Con gái bà ấy sợ gia đình đổi địa chỉ nên gửi thư thẳng đến nhà máy thép. Trên thư viết tên bà nội Đông Tử là Mã Quế Lan. Mọi người trong văn phòng nhà máy đều là những người trẻ tuổi, lãnh đạo đều đã được điều động đến đây từ mười hai mươi năm về trước. Khi nhận được thư, họ hoàn toàn không biết là gửi cho ai, cuối cùng họ vẫn phải đi hỏi ông, rồi mới gửi thư đến tay bà của Đông Tử được.”
Trình Mạn kêu lên: “Nói vậy tức là bà Mã và con gái liên lạc được với nhau là nhờ ông giúp đỡ ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play