Dương Mẫn bất đắc dĩ nói: “Tớ là người trưởng thành rồi, còn nó là học sinh, biết nói thế nào đây.”
Cô ấy không những không thể nói với phụ huynh mà còn không thể kể với người khác. Nếu chuyện đó bị truyền ra, người bị chỉ trích không phải học sinh kia, mà là cô ấy.
Người tốt thì còn có thể nói là cô ấy mẫn cảm, tự đánh giá cao bản thân, nói khó nghe thì sẽ đoán cô quyến rũ đối phương.
Điều cô ấy có thể làm chính là nói với bạn học rằng thành tích của học sinh kia đã tăng lên, phụ huynh không muốn thuê gia sư nữa, tránh để những bạn nữ khác rơi vào cảnh tượng khó xử như mình.
Trình Mạn im lặng. Cô không cho rằng Dương Mẫn nghĩ như vậy là vì mẫn cảm, nhưng càng như vậy, cô càng thấy khó chịu, vì cô biết điều Dương Mẫn băn khoăn chính là thực tế.
Dương Mẫn đã thoát ra khỏi ám ảnh của sự kiện đó, thấy sắc mặt cô nặng nề thì cười nói: “Cậu đừng giận, chuyện đó đã qua rồi, nghỉ Hè tớ vẫn nên về thôi. Hồi Tết mới cãi nhau xong, chắc đứa em dâu đó sẽ không đi chọc tớ cho khó chịu nữa đâu. Hơn nữa, tớ về quê tìm một người, nói không chừng còn có thể tìm được một công việc thời vụ làm một thời gian đấy.”
“Cậu đi về, ở trên tàu hỏa nhớ chú ý an toàn đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT