Thấy con gái con rể có lòng hiếu thảo như vậy, Vương Thu Mai liền không kiên trì nữa.
Tài nấu nướng của Lục Bình Châu vốn được luyện ra từ sau khi mẹ anh qua đời, khi đó điểm đóng quân ở tỉnh Vân còn chưa lớn như hiện tại, trong khu tập thể cũng không có căn tin, cha của anh bận bịu công việc, không có thời gian đưa một ngày ba bữa cho anh, lúc anh ở nhà, thấy đói bụng chỉ có thể sang nhà hàng xóm ăn chực.
Dù lần nào ăn cơm cha anh cũng đưa lại tiền và phiếu cho người ta, nhưng dù sao cọ cơm ở nhà người khác mãi cũng không phải cách hay lâu dài gì. Hơn nữa lúc dùng bữa, dù nhìn thấy cảnh mẹ hiền con hiếu hay mẹ gầm con khóc ở nhà người khác, trong lòng anh đều cảm thấy chẳng mấy dễ chịu.
Thời gian dần qua, anh bắt đầu học cách tự mình nấu cơm.
Anh rất có năng khiếu trên phương diện này, thường người mới sẽ thấy rất khó khống chế lửa khi xào rau trên bếp, dễ bị xào lố tay, làm rau quá chín.
Nhưng anh lại chưa từng xào rau quá chính, cùng lắm thì món anh làm ra cũng chỉ mặn nhạt không đồng đều, ăn không ngon lắm, nhưng nhà bọn họ cũng chỉ có hai ông tướng như vậy, không chú trọng chuyện ăn uống đến thế, có không ngon hơn nữa thì vẫn có thể nuốt xuống.
Chưa kể sau mấy lần nấu, anh đã không còn phạm lại cùng một lỗi như vậy nữa, đã biết nấu mấy món đơn giản, theo thời gian dần qua, anh cũng bắt đầu học làm những món phức tạp hơn một chút với những người lớn trong khu tập thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT