Loại cảm giác này rất kỳ diệu, như là thỏa mãn, lại như thấy thần kỳ, trên mặt Trình Mạn không khỏi lộ ra nụ cười, vươn tay nói: “Em muốn bế con.”
Nhưng Lục Bình Châu lại không buông tay, hỏi: “Cơ thể em không sao chứ?”
Tất nhiên là người cô vẫn thấy không thoải mái, nhưng Trình Mạn cảm thấy có thể chịu đựng được, nên nói: “Vẫn ổn, em chỉ bế một lát thôi.”
Trông đứa bé nhỏ thế thôi nhưng lại không nhẹ, tới hai ký chín, cho nên sau kh Lục Bình Châu đưa con cho Trình Mạn xong vẫn không thu tay lại, mà đỡ dưới mông con, hỗ trợ giảm bớt trọng lượng.
Ôm đứa nhỏ vào lòng, Trình Mạn cúi đầu nhìn không chớp mắt, miệng cũng không dừng lại, hết cảm thán cô bé ngủ ngon quá, lại tới ngạc nhiên hỏi có phải da cô bé không còn nhăn như đêm qua đúng không.
Mãi đến khi Vương Phương mang bữa sáng tới đây, Trình Mạn mới để con xuống, nhưng không để Lục Bình Châu đưa cô bé tới giường mà Vương Thu Mai đang ngủ, mà để cô bé nằm bên cạnh mình.
Để con xuống giúp Trình Mạn xong, Lục Bình Châu để bàn nhỏ lên giường bệnh rồi điều chỉnh nâng cao đầu giường bệnh lên cho cô dễ ăn cơm. Chờ anh làm xong những chuyện này, Vương Phương cũng dọn xong đồ ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT