Đầu tiên là gia cảnh chị ấy bình thường, trong nhà cũng đông con, lúc chị ấy xuống nông thôn là một nhà sáu bảy người chen chúc trong hai gian nhà trệt, nhiều năm trôi qua diện tích nhà ở không tăng mà số người lại tăng lên gấp đôi, hoàn toàn không có chỗ cho chị ấy ở.
Mặc dù cha mẹ chị ấy cho chị ấy ở lại nhà nhưng chị em dâu lại trừng mắt, anh trai em trai cũng không chào đó chị ấy lắm, cuộc sống chẳng khá hơn lúc ở nông thôn là bao.
Vốn dĩ chị ấy định chờ sau khi được dàn xếp công tác xong, ổn định rồi sẽ dẫn con gái ra ngoài ở riêng, nhưng số lượng thanh niên trí thức về thành phố năm nay quá nhiều, trong văn phòng thanh niên trí thức xếp hàng dài chờ được dàn xếp, chị ấy vừa không có quan hệ lại vừa không có tiền, không biết đến ngày tháng năm nào mới tới lượt mình.
Thứ hai là con gái chị ấy đã lớn nên phải đi học, mà mặc dù chị ấy thuận lợi đưa con gái về thành phố dưới sự giúp đỡ của bạn, nhưng trước khi đi thì tài sản chung với chồng đã bị gia đình nhà chồng vơ vét hết phân nửa, trong người gần như chẳng còn bao nhiêu tiền.
Thế nên dù là chuyển ra ngoài ở hay là cho con gái tới trường thì cũng cần tiền, mà muốn kiếm tiền thì phải tìm được việc đã.
Vậy là trong khoảng thời gian qua, gần như ngày nào Vương Phương cũng tới văn phòng thanh niên trí thức để tìm lãnh đạo, nhưng vẫn không có kết quả gì, mà mâu thuẫn trong gia đình lại càng ngày càng gay gắt, vào lúc chị ấy đang thấy tuyệt vọng thì bác gái của chị ấy lại nói có con gái người bạn đang tìm bảo mẫu, hỏi chị ấy rằng có chịu đi thử hay không.
Trình Mạn chọn Vương Phương không hoàn toàn là vì đồng cảm với những gì chị ấy trải qua, mà là nghĩ rằng nếu chị ấy có thể vực dậy vì con gái thì nếu sau này gặp cám dỗ, cũng có thể vì con gái mà dừng cương trước bờ vực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT