Anh Trương cúi đầu, không khỏi trợn tròn mắt, nghĩ thầm có năm mươi hào đáng để anh ta nhớ lâu như vậy hả.
Nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục hợp tác nên anh ta hết sức kiên nhẫn: “Anh nghĩ xem, việc kinh doanh này ban đầu là do nhóm họ làm. Bây giờ chúng ta thấy họ kiếm được tiền, chúng ta cũng bắt chước kinh doanh theo. Nếu việc kinh doanh của chúng ta thuận lợi, kiếm được rất nhiều tiền thì trong lòng bọn họ có thể vui vẻ sao? Hãy nghĩ đến biểu cảm trên mặt bọn họ vừa rồi khi nói chuyện với chúng ta, đó có phải là thờ ơ lạnh nhạt không? Không, đó là tức giận.”
Châu Dục Đông nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của hai anh em họ, dần dần bị anh Trương thuyết phục: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Anh Trương móc hộp thuốc lá trong túi ra, chia một điếu Châu Dục Đông, châm thuốc rít một hơi rồi nói: “Tiểu Chu, em còn trẻ, có một số chuyện nghĩ không thông. Khi em đến độ tuổi của anh, em sẽ hiểu không có gì quan trọng bằng tiền. Bỏ ra mấy trăm tệ chỉ để cướp mối của người ta, thật sự là không đáng!”
“Vậy chúng ta không giảm giá để cướp khách của họ nữa?” Châu Dục Đông hỏi mà không đợi anh Trương trả lời đã nói luôn: “Nhưng nếu lượng hành khách không lớn như chúng ta nghĩ và việc kinh doanh của họ cũng tốt, nếu không có ai đến mua radio của chúng ta thì phải làm sao?”
“Vậy thì chúng ta phải giảm giá để cướp lấy khách hàng...” Anh Trương nói không chút do dự: “Ý của anh là xem trong hai ngày đầu tiên trước, nếu làm ăn tốt thì chúng ta cũng sẽ bán bằng giá với họ. Còn nếu làm ăn không tốt thì chúng ta hạ giá để cướp khách của họ. Tóm lại mục tiêu của chúng ta là kiếm thật nhiều tiền, em hiểu không? “
Châu Dục Đông nghĩ nghĩ, gật đầu: “Em hiểu rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play