Nhưng Trình Lượng nói cũng đúng nên Trình Mạn không giải thích gì mà chỉ gật đầu nói: “Việc này cũng là một phần nguyên do, nhưng phần lớn số tiền tiết kiệm của chúng em đều ở trong căn cứ quân đội, còn số tiền chúng em để ở đây thực tế là không nhiều.”
Trình Lượng hỏi: “Bình thường bọn em rất ít về đó phải không? Để tiền ở nhà đằng kia, không sợ mất à?”
Trình Mạn nghi ngờ não anh trai mình toàn bã đậu, tức giận nói: “Anh nghĩ bọn trộm dám vào quân đội để trộm đồ à? Anh cho rằng bọn trộm không sợ chết, hay là lính canh gác ở nhà chúng ta chỉ là đồ trang trí thôi?”
“Anh chưa từng đến chúc viện nhà em bao giờ.” Trình Lượng giải thích, sau đó ngẫm nghĩ: “Đúng rồi, nếu nhà em an toàn thế thì cho anh gửi nhờ cuốn sổ tiết kiệm đi.”
Trình Mạn sửng sốt, do dự: “Cái này... không ổn lắm, lỡ như sổ tiết kiệm mất thì sao?”
Trình Lượng: “Không phải vừa rồi nói trộm không dám trộm của em sao? Sao em đổi giọng nhanh như vậy?”
“Tất nhiên là em thấy yên tâm khi giữ tiền của mình ở nhà, nhưng em giữ sổ tiết kiệm hộ anh...” Trình Mạn thẳng thắn nói “Em sẽ cảm thấy áp lực về mặt tâm lý.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT