Về phần hiểu gì thì bà lão không nói, bà ấy chỉ nhìn ba người họ như nhìn mấy tên ngốc.
“...” Trình Mạn cười cứng ngắc nói: “Chúng cháu thu những thứ này có ích đấy ạ. Bà ơi, nếu bà biết ai có radio hoặc đồng hồ báo thức hỏng thì bảo bọn họ bán cho bọn cháu nhé.”
Bà lão không hiểu bọn họ thu mua những thứ này có tác dụng gì, bọn họ cũng không thể giỏi hơn mấy người trong tiệm sửa chữa đi, đồ người khác không sửa được, bọn họ sửa được sao?
Nhưng bà lão cũng không nhất thiết phải làm rõ nguyên nhân, dù sao bà ấy cũng chỉ cần biết có người đang tiêu xài hoang phí là được, bà lão nói: “Được rồi, để bà về hỏi hàng xóm xem họ có đồ gì cũ không thì đem qua, nhưng giá cả có thể thương lượng nghĩa là sao thế? Không phải là ép giá thấp đấy chứ?”
Trình Mạn cười nói: “Bà cứ yên tâm ạ, cái khác cháu không dám nói, nhưng cháu có thể cam đoan rằng giá cháu trả sẽ cao hơn giá ở chợ trời.”
“Thật sao?”
“Cháu gạt bà làm gì ạ? Bọn họ đưa đồ, bọn cháu đưa tiền, nếu họ không hài lòng với giá cả thì có thể lấy đồ lại, chạy một chuyến đến đây còn có thể lỗ được sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT