Chương 54: Không cho ăn

La Văn Hân muốn phản bác, lại không tìm được lý lẽ, cuối cùng chỉ nói: “Vậy người hôm nay anh biết người ta là người tốt à?”

“Mạn Mạn đã lớn rồi, có năng lực phán đoán tốt xấu. Hơn nữa, bọn họ cũng vừa mới tìm hiểu, nói những điều này còn quá sớm, cứ từ từ xem đã.” Trình Tiến suy nghĩ một chút, giải thích: “Đây cũng là lý do mẹ yêu cầu em không được nói bậy ở ngoài, nếu trong quá trình tìm hiểu phát hiện đối phương không phù hợp bọn họ sẽ riêng tư chấm dứt, như vậy sẽ tốt hơn cho Mạn Mạn.”

La Văn Hân nghe thấy chồng đang nhắc đến mình, cô ta tức giận nói: “Được rồi được rồi, từ nay về sau ai hỏi em về em gái anh, em đều nói không biết là được chứ gì?”

Làm như cô ta thích xía vào chuyện của em chồng!

Lúc nhà họ Trình đang chia bánh ngọt, Tạ Tử Minh cũng xin được một miếng bánh từ Lục Bình Châu.

Tại sao lại dùng từ xin, còn không phải là vì Lục Bình Châu keo kiệt đến mức mua ba gói bánh ngọt mà không chịu chia cho anh ta dù chỉ một miếng.

Có trời mới biết anh ta đã sốc đến mức nào khi nhặt một miếng bánh đậu xanh lên liền bị Lục Bình Châu giật mất.

Không phải chứ? Làm chiến hữu nhiều năm như vậy, thế mà ngay cả một miếng bánh đậu xanh cũng không nỡ cho anh ta ăn!

Có lẽ vẻ mặt của anh ta quá sốc nên người nào đó mới có chút nhân tính cho anh ta một miếng bánh, không nhiều hơn nữa.

Tạ Tử Minh ăn bánh trứng, không khỏi thở dài: “Nếu không biết hôm nay anh đi xem mắt, chắc chắn tôi sẽ nghĩ anh lên lớp đấy.”

“Lớp nào cơ?”

“Về cách Granet được tạo ra.”

Lục Bình Châu không hề xấu hổ, hỏi: “Anh còn biết Granet sao?”

Tạ Tử Minh trợn mắt nói: “Tôi học đại học mấy năm đấy nhé?”

“Ồ, người có văn hóa.”

Tạ Tử Minh nghẹn ngào, ăn xong bánh trứng mới tỉnh lại, thành tâm đề nghị Lục Bình Châu: “Tốt nhất cậu đừng nói chuyện như vậy trước mặt cô gái đó.”

Lục Bình Châu không để ý tới anh ta, tiếp tục ăn bánh đậu xanh.

Tạ Tử Minh không cần anh để ý, tiếp tục tự lẩm bẩm: “Chỉ sợ sau khi biết rõ bộ mặt thật của anh, cô ấy sẽ không muốn tiếp tục tìm hiểu với anh nữa.”

Người anh em tốt này của anh ta không mở miệng thì thôi, hễ mở miệng là bóp chết người.

Tại sao những lời tốt đẹp phát ra từ miệng anh lại mang tính mỉa mai như vậy?

Nghĩ không thông.

Đối mặt với gợi ý của Tạ Tử Minh, vẻ mặt của Lục Bình Châu bình tĩnh: “Cảm ơn lời khuyên của anh, nhưng anh lo lắng quá nhiều rồi, đối tượng của tôi rất thích nghe tôi nói chuyện.”

Tạ Tử Minh: “...”

Thứ hai trước khi đi làm, Trình Mạn gói một phần bánh ngọt vào túi giấy thấm dầu cho thím La.

Vừa nhìn thấy món quà cảm ơn này bà ấy liền biết hai người xem mắt thành công rồi,lập tức cười rạng rỡ: “Thím biết ngay là hai đứa sẽ thành công mà. Chủ nhật này có nghỉ phép nữa không?”

“Cháu sẽ thương lượng với chú Quan sau, nếu có thể đổi ca thì cháu sẽ nghỉ.” Thời gian nghỉ ở tiệm cơm của bọn họ đều được ấn định vào đầu tháng, nếu giữa chừng có chuyện ngoài ý muốn thì có thể thuyên chuyển, nếu hôm đó không có ai nghỉ thì cứ trực tiếp đến gặp chủ nhiệm Vương, nếu có người nghỉ thì phải thương lượng đổi ca với người ta trước.

“Đừng có để sau.” Thím La không kiên nhẫn, lập tức kéo rèm cửa bếp ra, gọi Quan Kiến Quốc đang đứng trước quầy cắt rau: “Lão Quan, ông mau lại đây.”

Quan Kiến Quốc dừng động tác, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play