Ông ta vừa nói vừa ra vẻ đuổi người, vươn tay định đẩy Trình Mạn, nhưng tay ông ta còn chưa chạm vào cánh tay cô đã bị Lục Bình Châu túm lấy.
Sức của Lục Bình Châu rất lớn, bóp cho ông ta phải gào lên: “Đau quá, đau quá! Cậu muốn làm gì? Nói đi, cậu muốn làm gì? Có tin tôi gọi người không?”
“Ông gọi đi.” Lục Bình Châu lạnh mặt nói: “Tốt nhất là gọi hết hàng xóm qua đây. Ông óc thể bảo người trong phòng tạm thời đi ra ngoài chứ không mua chuộc hết người trong ngõ này được. Đợi họ qua đây, chúng tôi sẽ biết trong mấy căn phòng này có người ở hay không.”
Nghe Lục Bình Châu nói vậy, người đàn ông trung niên im lặng, nhưng ông ta cũng nhanh chóng phản ứng kịp, khom người, ôm cánh tay, tiếp tục mạnh miệng: “Tôi không biết cậu đang nói gì cả.”
“Không biết á? Tôi thấy ông biết rất rõ đấy.” Lục Bình Châu buông tay ông ta ra, nói: “Tôi nói này, hôm nay ông phải thừa nhận mình cố ý gài bẫy người khác, hoặc là tôi sẽ đến từng nhà để nghe ngóng. Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi hiểu lầm ông thì chúng tôi sẽ xin lỗi. Nhưng nếu có vấn đề thật, tôi không làm ồn chuyện này đến đơn vị của ông thì tôi không phải họ Lục.”
Được buông ra, người đàn ông trung niên lùi lại mấy bước, tay trái không ngừng xoa tay phải cho bớt đau. Ông ta không còn to tiếng như vừa rồi nữa, chỉ cúi đầu nói: “Chúng ta cũng có quen đâu.”
“Chúng ta không quen nhưng căn nhà này là của ông, không khó để hỏi thăm ra lai lịch của ông.” Lục Bình Châu móc căn cước quân nhân ra, nói: “Tôi mua nhà của ông lại suýt chút nữa bị ông gài bẫy, chắc hẳn hàng xóm láng giềng sẽ nhiệt tình nói tình hình nhà ông cho tôi biết. Nếu không được nữa thì tôi có thể báo công an, chuyện đáng giá mấy ngàn đồng, công an sẽ quản đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT