Bước chân Lục Bình Châu khựng lại, ánh mắt chuyển sang bàn trà, nói một con số, sau đó giải thích: “Thiếu bao nhiêu tiền thì anh mượn lão Tạ.”
Thiếu khá nhiều tiền, tầm hơn một trăm, nhưng những thứ anh mua về toàn là đồ ngon, là thứ mà có tiền cũng không mua được tại Lâm Giang, cho nên không tính là tiêu xài bậy bạ.
Vậy nên Trình Mạn không nói gì anh, thoải mái gật đầu nói: “Để lát nữa em đưa tiền cho anh, anh tranh thủ thời gian đi trả cho anh ấy nhé.”
Lục Bình Châu thở phào nhẹ nhõm, mặc dù lúc mua những thứ này anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nhưng một lần xài hơn một trăm nên anh không khỏi thấy chột dạ.
Thấy vợ không trách mình, Lục Bình Châu lập tức ngồi xuống lấy một túi khô bò trong số đó ra, xé mở rồi đưa một miếng cho Trình Mạn, nói: “Đây là khô bò Tây Tạng, đặc sản tỉnh Thanh đấy, em nếm thử đi.”
Trình Mạn nhận thịt khô cắn một miếng, thịt khô trải qua Trình Mạn có vị hơi cay, ăn cũng dai dai, cô nhấm nuốt thịt khô nói: “Hương vị không tồi, nhưng có phải anh mua hơi nhiều rồi không?”
“Có sáu cân thì nhiều chỗ nào? Gửi một ít cho cha mẹ em rồi cho nhà anh, chia ra là chẳng còn bao nhiêu, thật ra khô bò không đắt, đắt là cái này cơ.” Lục Bình Châu mở gói đông trùng hạ thảo kia ra rồi nói: “Đây là một vị thuốc Đông y, có lợi cho phổi thận, người lớn tuổi ăn sẽ có lợi cho sức khỏe, chỉ tiếc là đắt quá nên anh không dám mua nhiều, có một ít thế này không đủ chia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT