“Không phải, tối hôm qua bọn chị ở một nhà khách trong thành phố, hôm nay bắt xe buýt về. Về phần trên tàu như thế nào...” Trình Mạn suy nghĩ một lát rồi nói: “Tàu thì chia ra thành từng khu, bên trong có nhiều toa, ghế cứng, ghế mềm, giường cứng và giường mềm ở các toa khác nhau, ngoài ra còn có toa ăn uống. Có thể mua đồ ăn trên tàu, nếu tới nhà ga có người bán đồ ăn cũng có thể xuống xe mua đồ ăn.”
“Vậy hai người đi vệ sinh thế nào?”
“Trên tàu hỏa có nhà vệ sinh.”
Hai mắt Lục Bình Dương sáng lên: “Vậy chẳng phải là trên tàu hỏa cái gì cũng có sao? Có thể sống luôn trên tàu hỏa.”
Trình Mạn bật cười: “Sao mà được, lên tàu hỏa đều phải mua vé, một tờ vé cũng không rẻ đâu, từ Lâm Giang đến Xuân Thành, một vé giường nằm là ba mươi tệ mà tiền lương một tháng của chị cũng không nhiều như vậy. Nếu không xuống tàu, lấy tiền đâu để mua vé, tiền đâu để ăn cơm? Hơn nữa trên tàu hỏa rất đông người, trong một vách ngăn có sáu người đi đi lại lại, buổi tối ngủ không ngon giấc, ban ngày ngủ không dậy được, còn không được tắm, qua vài ngày cả người toàn ghét là ghét.”
Nếu như đêm qua Trình Mạn không tắm rửa ở nhà khách, bây giờ chắc chắn cô sẽ không nói chuyện với bọn họ, sau khi vào cửa sẽ phải gội đầu rồi đi tắm trước. Lục Bình Dương ồ một tiếng, vẻ mặt có chút thất vọng.
Trình Mạn tưởng rằng cậu bé thất vọng vì không thể lúc nào cũng ở trên tàu hỏa được, cô suy nghĩ rồi nói: “Thật ra, sống trên tàu hỏa không phải là không thể, trên tàu còn có tài xế và tiếp viên, mỗi tháng họ có thể ở trên tàu mười mấy hai mươi ngày.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play