Tôi thầm nghĩ không ổn.
Với tính cách đa nghi của Cố Đình Sâm, việc ông tin tưởng tôi nhưng vẫn phải hỏi dò một câu, rồi cuối cùng không tự mình làm xét nghiệm lại, chắc chắn là vì những năm qua ông thực sự yêu thương và quan tâm đến tiểu thư."
Nhưng giờ, với thái độ quả quyết của Hạ Lan Hoa, rất có thể ông lại bắt đầu d.a.o động.
Quả nhiên, ông trầm mặc vài giây, rồi nhẹ giọng nói: "Ta tin vào trực giác của mình, Thanh Trì là con gái ta. Nhưng nếu con đã khăng khăng như vậy, ta sẽ làm xét nghiệm thêm một lần nữa để tất cả đều yên tâm."
Tiểu thư cúi đầu, không rõ biểu cảm.
Tôi thầm chửi rủa Cố Đình Sâm.
Dù sao, hôm nay cũng đã muộn, kết quả xét nghiệm nhanh nhất cũng phải đến ngày mai.
Ông chủ quyết định sắp xếp cho Hạ Lan Hoa ở lại.
Lần này, Hạ Lan Hoa không từ chối. Có lẽ cô ta cũng sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nào khác.
"Mẹ." Hạ Lan Hoa ngập ngừng gọi phu nhân, giọng điệu như mèo con: "Tối nay con ngủ cùng mẹ được không?"
Phu nhân ngẩn người, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Trong mắt phu nhân, Hạ Lan Hoa là một đứa trẻ kỳ lạ, xa lạ và thiếu thẩm mỹ.
Phu nhân vốn là người làm nghệ thuật, luôn nhìn mọi thứ bằng con mắt khắt khe.
Hạ Lan Hoa mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không có bất kỳ phụ kiện nào, dáng vẻ cực kỳ giản dị.
Hẳn là phu nhân cực kỳ không ưa gu thẩm mỹ của cô ta.
Không nằm ngoài dự đoán, phu nhân cười gượng từ chối: "Con à, cô chỉ quen ngủ trên giường của mình thôi."
Hạ Lan Hoa rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đau lòng: "Mẹ, mẹ chê con phải không? Con không bẩn đâu, trước khi đến đây con đã tắm sạch sẽ rồi."
Chậc, trình độ này cũng cao phết đấy.
Phu nhân vốn mềm lòng, nhìn cô ta như vậy không khỏi động lòng trắc ẩn.
"Thôi nào, hôm nay cũng đã mệt rồi. Lan Hoa, cô và chú có chuyện cần bàn bạc, con đi nghỉ trước đi."
Ông chủ lên tiếng, Hạ Lan Hoa đành im lặng, theo dì Trương lên lầu.
Tiểu thư ngồi lại trong phòng khách, dáng vẻ im lặng, trầm mặc.
Tôi bước tới, xoa đầu cô, mỉm cười: "Tiểu thư, chúc mừng sinh nhật cô."
Nước mắt tiểu thư rơi xuống váy, cả người run lên.
"Cảm ơn bác... cảm ơn bác rất nhiều."
Tôi thở dài, đưa cho cô khăn giấy: "Cô đừng buồn, ngày mai trời sẽ lại đẹp. Tôi hứa với cô."
Tiểu thư đỏ hoe đôi mắt, khẽ sụt sịt.
"Thanh Trì! Thanh Trì!"
Có người đang hét ngoài cổng.
Là cậu nhóc nhà họ Lục.
Tiểu thư lập tức đứng dậy, chạy tới bên cửa sổ.
"Lục Nghiễn Trì! Sao cậu lại về đây?"
Cậu nhóc nhà họ Lục đứng trước cổng, nở nụ cười rạng rỡ: "Về chúc mừng sinh nhật cậu chứ sao! Sinh nhật vui vẻ, Cố Thanh Trì!"
Giọng cậu ấy lớn đến mức ông chủ và phu nhân đang ở trong phòng cũng nghe thấy.
"Là thằng nhóc Nghiễn Trì à? Thật quý khi cậu ấy còn nhớ sinh nhật của Thanh Trì. Thanh Trì, mau mời cậu ấy vào ngồi chơi."
Tiểu thư vui vẻ chạy ra, ôm một hộp quà lớn vào nhà.
"Cậu mua gì thế? To vậy!" Tiểu thư lập tức quét sạch vẻ buồn bực trước đó, nụ cười bừng sáng rực rỡ.
Coi như cậu nhóc này còn có chút giá trị.
"Là mô hình tôi tự làm, vừa đoạt giải vàng cuộc thi lần này đấy! Mau mở ra xem!"
Hai đứa trẻ ngồi sát nhau tháo quà.
Tôi liếc mắt thấy Hạ Lan Hoa đứng ở chân cầu thang, ánh mắt thất thần nhìn Lục Nghiễn Trì.
Không lẽ lại có thêm kịch bản giành bạn trai?
Tôi lập tức cảnh giác cao độ.
"Học trưởng?"
Hạ Lan Hoa từ từ bước xuống, nhẹ giọng gọi.
Cuối cùng, tôi thở phào.
Hóa ra là người quen cũ.
Nụ cười của tiểu thư tắt đi một chút, cô khẽ nhíu mày.
Lục Nghiễn Trì ngơ ngác nhìn Hạ Lan Hoa: "Cô là ai?"
Haha, thì ra là đơn phương!
Hạ Lan Hoa cười dịu dàng, vẻ mặt yếu ớt: "Em là Hạ Lan Hoa, học sinh lớp dưới ở Nhất Trung. Thầy giáo của chúng em thường nhắc đến anh, em rất ngưỡng mộ anh."
Ánh mắt nghi hoặc của Lục Nghiễn Trì chuyển sang tiểu thư: "Người nhà của cậu sao?"
Tiểu thư lắc đầu: "Cô ấy… cô ấy nói cô ấy mới là con gái ruột của nhà họ Cố."
Lục Nghiễn Trì tròn mắt, ghé sát tai tiểu thư thì thầm: "Cô ta có phải bị điên không? Sao cậu còn để cô ta ở nhà? Đáng lẽ phải đưa đi bệnh viện rồi chứ."
Giọng cậu ấy không hề nhỏ, đến cả tôi cũng nghe thấy.
Sắc mặt Hạ Lan Hoa tái nhợt, thân mình lảo đảo, như thể chịu đả kích rất lớn.
Lục Nghiễn Trì hoảng hốt lùi ra xa: "Ê! Ê! Cô đừng ngã ra đó nhé! Đây gọi là ăn vạ đấy!"
Sự yếu đuối đáng thương của Hạ Lan Hoa gặp đúng đối thủ, mà đối thủ lại xem cô ta như ôn dịch.
Cuối cùng, cô ta cố gượng cười, loạng choạng rời đi.
Tiểu thư lấy tay che miệng, không giấu được tiếng cười trộm.
Lục Nghiễn Trì nhướn mày: "Tôi nói này, đây chính là cái người ta gọi là 'bạch liên hoa' trong truyền thuyết đấy. Gặp phải thì hoặc là mắng thẳng vào mặt như tôi, hoặc tránh xa ra. Cậu ngốc lắm, thế nào cũng bị cô ta chơi cho đấy."
Lần hiếm hoi tôi thấy cậu nhóc này thật đáng mến.
Đúng là một người tỉnh táo!