“Mọi người tránh ra!”
Tiếng la của một nữ tử vang lên bên ngoài, việc điều trị vết thương của Tần Giang Nguyệt lại một lần nữa bị gián đoạn, lần này là một giọng nói xa lạ, nhưng Tiết Ninh nghe xong, linh cảm báo động.
Ngay sau đó tiếng Tần Bạch Tiêu vang lên: “Mộ sư muội, sư huynh đang dưỡng thương, xin ngươi hãy yên lặng một chút, đừng làm loạn.”
… Mộ sư muội, chẳng lẽ là Mộ Văn đến?
Mộ Văn là ai? Là đại tiểu thư chân chính của Vô Tranh Tiên Phủ, còn đáng giá hơn nhiều so với Tiết Ninh, nữ nhi của trưởng lão.
Cha của Mộ Văn là Mộ Không Du, mẹ là đại trưởng lão Nhiếp Bàn, đại trưởng lão trong Vô Tranh Tiên Phủ có địa vị ngang hàng với phủ chủ, sự kết hợp của bà ta và Mộ Không Du một mặt là liên minh mạnh mẽ, bảo vệ nền tảng vạn năm của Vô Tranh Tiên Phủ, một mặt là kiềm chế lẫn nhau, không để cho Nhân giới loạn lạc vì một lời nói của ai.
Mộ Văn là nữ nhi duy nhất của hai vị đại năng, lớn lên dưới sự chú ý của mọi người, tài năng phi phàm, cũng khó tránh khỏi tính cách kiêu ngạo, mang tính cách u tối và ngang ngược, nhưng lại hoàn toàn là hai thái cực khác nhau với Tiết Ninh.
Nàng ta như một bông hồng nở rộ rực rỡ, còn trong mắt mọi người, Tiết Ninh là loại thuốc phiện xấu xa và thối nát chỉ biết ghét bỏ và từ chối, nhìn thấy hồng hoa thì luôn mong ước và dung túng hơn là thuốc phiện.
Mộ Văn là người được cưng chiều nhất trong Vô Tranh Tiên Phủ, cũng là chỗ dựa vững chắc và cũng là người bảo vệ nữ chính Ôn Nhan.
Sau khi Ôn Nhan bị Tần Giang Nguyệt đuổi đi, dù không khóc lóc, vẫn tu luyện và sống như thường, nhưng ai cũng có thể thấy nỗi buồn và lo lắng trên gương mặt nàng ta.
Tần Bạch Tiêu đến một lần lại một lần, không chỉ vì bản thân muốn đến mà còn vì Ôn Nhan.
Còn Mộ Văn hoàn toàn vì Ôn Nhan mới đến.
Người mà tỷ muội mình yêu, dù bản thân cũng rất ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức ngưỡng mộ.
Nhìn Tần Giang Nguyệt sắp chết, đương nhiên nàng ta cũng thấy bi thương, nhưng không có quá nhiều tình cảm thật sự, sẽ không giống như Ôn Nhan muốn sống muốn chết.
Hôm nay nàng ta kéo Ôn Nhan tới đây cũng vì thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ đó của Ôn Nhan, mặc kệ kết quả như thế nào, nàng ta đều muốn họ trực tiếp một chút, đừng có mập mờ không buông khiến người khác lo lắng cùng.
“Tần Bạch Tiêu, ngươi tránh ra, ta biết sư huynh của ngươi ở đây tĩnh dưỡng, nhưng không phải ngươi cũng tới đây quấy rầy sao? Còn Tiết Ninh, ngươi cũng đang ở đây đúng không? Ngươi không chê nàng ta đến đây ầm ĩ xằng bậy, vậy mà lại chỉ trích một mình ta?”
Tần Bạch Tiêu muốn giải thích, hắn ta chỉ đang nhắc nhở vì biết ý đồ khi đến đây của Mộ Văn, nhưng tình huống lại không đơn giản như vậy.
“Ngươi trách ra cho ta, đừng ngáng đường.”
Đây là dáng vẻ đại tiểu thư chân chính đến rồi, mau tránh ra hết cho ta.
Tiết Ninh cảm thấy lát nữa Mộ Văn nhìn thấy Tần Giang Nguyệt, người bị xui xẻo chính là mình.
Nàng muốn rời đi từ cửa sau tránh đi một lát, nhưng vừa mới mở cửa ra, bò ra ngoài nửa người thì đúng lúc Mộ Văn mở cửa bước vào.
Vì thế nàng muốn bỏ một chân ra ngoài cũng không được mà giữ nguyên cũng không xong.
Tần Giang Nguyệt lặng lẽ nhìn nàng, Mộ Văn cũng theo dõi ánh mắt của hắn.
Tiết Ninh: “... Ở đây có một con thú nhỏ gây rối.”
Nàng giả vờ đuổi đi thứ gì đó, từ từ quay trở lại phòng, giữ vẻ bình tĩnh tự chủ, nhưng trong lòng nàng đang nhộn nhạo biết bao, chỉ có mình nàng mới hiểu.
Không, có lẽ còn một người nữa biết.
Tần Giang Nguyệt từ từ rút ánh mắt khỏi người nàng.
Con thú gây rối ấy chính là nàng sao?
Những ngày gần đây, chỉ có mình nàng là con thú nhỏ làm loạn bên cạnh hắn.
Nghĩ vậy, Tần Giang Nguyệt, người luôn tỏ ra lạnh lùng bình thản từ sau mọi chuyện bất ngờ chủ động lên tiếng.
“Sư muội tìm ta có chuyện gì?”
Sự chú ý của Mộ Văn lập tức bị kéo trở lại.
Nàng ta nhíu mày, liếc nhìn Tiết Ninh, kéo Ôn Nhan đang cố ngăn cản mình ra phía trước.
“Đại sư huynh, tình cảm của Ôn sư tỷ dành cho ngươi, ngươi phải rõ ràng mới phải.”
Mộ Văn thẳng thắn khiến cho không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Tần Bạch Tiêu đứng ở cửa, vẻ mặt cứng đờ, Ôn Nhan xấu hổ đến mức cơ thể co giật, chỉ muốn tìm một kẽ hở để chui xuống, Tiết Ninh... Tiết Ninh thì làm như không nghe thấy gì.
Tần Giang Nguyệt dừng một chút mới nói: “Ta không biết.”
Hắn chỉ có thể trả lời như vậy.
Nếu khẳng định lời Mộ Văn, chỉ sẽ khiến những người có mặt càng thêm khó xử.
Ôn Nhan nghe câu trả lời của hắn, không biết mình nên thở phào hay cảm thấy thất vọng hơn, nàng ta nắm chặt tay Mộ Văn, nghiêm túc nói: “A Văn, đừng hồ nháo nữa, đi với ta đi.”
“Không phải ta đang nháo.” Mộ Văn nhíu mày đẩy Ôn Nhan ra: “Sư tỷ, ta thực sự không hiểu, ngươi kém hơn người đê tiện, vô liêm sỉ Tiết Ninh kia chỗ nào? Đại sư huynh đã như vậy rồi, sao ngươi còn tự mình chịu đựng nàng ta? Chỉ cần hắn mở miệng, cha mẹ, thậm chí toàn bộ tiên phủ và cả giới tu chân không ai sẽ chỉ trích việc hắn muốn giải trừ hôn ước, mọi người chỉ sẽ ủng hộ quyết định của hắn, trước kia vì lý do của Tiết trưởng lão mới nhẫn nhịn nàng ta, đến hiện tại vẫn còn giữ cái tâm ngu si đấy gì nữa?”
“Một ngày làm sư phụ, cả đời làm phụ thân.” Đó là lời Tần Giang Nguyệt đã nói.
Tiết Tông đã dốc lòng vì hắn, hy sinh cả sinh mệnh của mình, hắn đương nhiên coi ông như cha đẻ, tiễn ông một đoạn đường cuối cùng, hoàn thành di nguyện của ông - chăm sóc tốt cho Tiết Ninh.
Dù người khác không hiểu, hắn vẫn kiên trì điểm này, bao nhiêu năm trôi qua, cho đến hôm nay, ban đầu Mộ Văn còn ngưỡng mộ, hiện tại lại thấy hắn quá ngu si.
“Cũng không biết nàng ta làm cái trò gì mà còn để nàng ta tiếp tục ở lại đây, sợ rằng ngay cả đại sư huynh cũng không chịu nổi, sư tỷ không tin cứ nhìn vào vết máu trên trán đại sư huynh đi!”
Mộ Văn chỉ ra điểm mấu chốt, mọi người lặng lẽ nhìn về phía trán Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt từ từ nhắm mắt lại.
Đó là sự sỉ nhục của Ma Thần.
Đặt cát thời gian của cuộc đời lên mặt hắn, để mọi người đều nhìn thấy hy vọng duy nhất của giới tu chân từng bước đi đến cái chết.
Sau khi sự cố đó xảy ra, không ai dám nói thẳng, chỉ có mình Mộ Văn.
Lúc trước là người khác khó xử, hiện tại chỉ còn lại mình Tần Giang Nguyệt.
Thấy Tần Giang Nguyệt nhắm mắt, Mộ Văn biết mình đã nói quá, nhưng đã nói rồi, không bằng nói cho trót.
“Đại sư huynh, ta thật sự nghĩ rằng ngươi không nên để Tiết Ninh tiếp tục làm kiệt sức ngươi, dù là Bạch Tiêu sư huynh hay là Ôn sư tỷ, họ mới là người nên ở bên cạnh ngươi, ngươi đã không đuổi Bạch Tiêu sư huynh đi thì cũng để Ôn sư tỷ ở lại chăm sóc ngươi đi, còn Tiết Ninh, nếu ngươi không tiện nói ra, cứ để ta giúp ngươi xử lý nàng ta.”
Trước đây Tiết Ninh dựa vào Tần Giang Nguyệt và Vô Tranh Tiên Phủ ngang ngược trong giới tu chân, đối thủ lớn nhất trong số đó chính là Mộ Văn.
Mộ Văn nhìn nàng một cái đã có ngọn lửa bốc lên trong lòng.
Tiết Ninh thấy Mộ Văn quay về phía mình, chiếc roi trong tay đã được giơ lên, y như mô tả trong sách, không nghe theo bất kỳ lời nói đạo đức nào của Tiết Ninh, trực tiếp dùng vũ lực đè bẹp mọi sự kháng cự.