Mộ Không Du là phủ chủ nên rất bận, Vô Tranh Tiên Phủ là tiên phủ số một trong giới tu chân, không chỉ là việc trong môn phái cần phiền ông ta, các tiên tông khác, thậm chí là Nhân giới cũng cần ông ta quyết định.
Ông ta rút ra thời gian để gặp Tiết Ninh vào nửa đêm, một vãn bối không mấy quan trọng, tự nhiên là vì hắn.
Tần Giang Nguyệt lường trước mọi việc như thần, vẻ mặt bình thản chào tạm biệt: “Ngươi đã biết rằng ta thực sự sắp chết thì nên rời khỏi đây đi.”
Hắn nhìn quanh, ánh mắt lướt qua: “Những ngày này cũng phải cảm ơn ngươi.”
Rõ ràng Tiết Ninh chưa giúp đỡ gì nhiều cho hắn, lời nói cũng không khoan nhượng, thậm chí khiến hắn tức giận đến phun máu, vết đỏ trên trán càng thêm sâu, khi chia tay hắn vẫn còn cảm ơn.
Tiết Ninh vẫn còn đang suy nghĩ, có thể làm cho một người tốt tính như Tần Giang Nguyệt tức giận đến mức phun máu, nàng thực sự là quá ghê gớm.
“Cảm ơn có hơi sớm.”
Nàng bất ngờ tiến lên, vén tay áo bắt đầu lấp đất, che phủ hết những hạt giống.
“Ta không có ý định rời đi.”
Nàng quay lưng về phía Tần Giang Nguyệt, không biết hắn có biểu cảm gì.
Điều này cũng không quan trọng, bất kể thái độ của hắn ra sao, nàng không thể chỉ thế mà đi được.
Trước kia chỉ là nói dối lừa gạt, hiện tại trở nên thành thật hơn mà thôi.
“Phủ chủ không chỉ muốn ta rời khỏi đây mà còn muốn ta rời khỏi Vô Tranh Tiên Phủ. Ta tu vi thấp, lại là nữ nhi, mang theo nhiều bảo vật như vậy mà đi, không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào.”
Tiết Ninh quay đầu lại, cả người hơi lôi thôi, quần áo không ngay ngắn, tóc rối bời, đầu mũi đỏ hoe, đó là dấu vết còn lại do linh lực của Mộ Không Du.
“Ở trong tiên phủ, ở bên cạnh ngươi,dù sao kẻ thù cũng phải e ngại không thể tàn sát đồng môn, càng không thể làm phiền ngươi. Nếu ta thật sự nghe theo phủ chủ mà rời khỏi tiên phủ, chắc chắn ta sẽ chết sớm hơn người sắp chết như ngươi.”
“Vì vậy ta sẽ không đi. Ngươi cứ nói là ngươi sắp chết, vậy trước khi ngươi chết, ta sẽ không đi. Ta cần thời gian để tìm kiếm khả năng tự bảo vệ mình, sư huynh hãy nể mặt cha ta lần cuối, để ta đồng hành cùng ngươi trong chặng đường còn lại này đi.”
Tiết Ninh đứng thẳng người, phủi phủi đất trên tay, tiến lại gần Tần Giang Nguyệt.
Hắn cao lớn, nhìn xuống nàng một cách nhẹ nhàng, gió đêm thổi qua khiến mái tóc của họ lặng lẽ quấn vào nhau.
Tiết Ninh nhìn vào đôi mắt yên tĩnh quá mức của hắn, không thể đoán ra hắn đồng ý hay không, cũng không dám quá OOC.
Sau khi nói lời nịnh nọt, nàng lại cắn răng, tỏ vẻ không cam lòng đe dọa: “Ngươi và phủ chủ đều muốn ta đi, chẳng lẽ chỉ muốn nhìn ta chết sao? Ta không ngốc như các ngươi nghĩ, dù có chuyện hủy hôn cũng sẽ đợi ngươi chết mới nói. Hiện tai ta gọi ngươi một tiếng sư huynh, nói chuyện tử tế với ngươi, nếu ngươi đồng ý, từ nay về sau ta cũng sẽ đáp lại ân tình, chuyện của phụ thân ta sẽ không nhắc lại nữa, cũng sẽ chăm sóc ngươi trong những ngày cuối cùng này. Đợi ngươi nhắm mắt, người chết đèn tắt, quá khứ sẽ được xóa bỏ. Thế nào?”
Bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện ánh kiếm sáng loáng, ý sát quanh quẩn giữa hai người, Tiết Ninh tái mặt lùi lại, thấy kiếm Diệt Ma đâm vào mặt đất giữa hai người, bùng phát ra kiếm ý lạnh lẽo.
Đó là kiếm bản mệnh của Tần Giang Nguyệt, liên kết với hải thức của hắn, hắn đang nghĩ gì mà kiếm Diệt Ma lại kích động như vậy?
Tiết Ninh hoàn toàn không nhìn ra được tâm tư dưới khuôn mặt bình tĩnh từ tốn của hắn.
Tần Giang Nguyệt từ một người vô cảm trở thành một con người thật sự, cái sự điềm tĩnh khiến người ta ngưỡng mộ trước kia hiện tại không còn khiến Tiết Ninh ngưỡng mộ nữa.
Sự điềm tĩnh quá mức đôi khi còn đáng sợ hơn cả những kẻ điên thật sự phát tiết ra ngoài.
“Trở về.”
Lúc này Tần Giang Nguyệt mới mở miệng, kiếm ý của kiếm Diệt Ma lập tức thu lại sạch sẽ.
Tiết Ninh mới có thể thở phào, mồ hôi lạnh nhễ nhại, nghĩ rằng áp lực từ phủ chủ cũng chẳng bằng kiếm ý đáng sợ còn sót lại của người sắp chết này.
“Được.”
Câu sau cùng là nói với Tiết Ninh.
“Không có lần sau.”
Tần Giang Nguyệt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hay nói cách khác, hắn rất mệt mỏi.
Vết máu giữa hai hàng lông mày của hắn lại càng sâu thêm, từng bước tiến gần tới cái chết, cuộc đời vẫn còn chìm đắm trong muôn vàn ràng buộc và trách nhiệm. Nếu đổi vị trí, Tiết Ninh cũng đoán rằng mình có thể sẽ sụp đổ.
Hắn bước chân muốn trở về phòng, Tiết Ninh muốn giúp đỡ hắn, nhưng chưa kịp chạm vào áo hắn thì đã bị hắn tránh né.
Trăng trên trời rơi xuống, như đĩa ngọc trên bàn, không dễ vấy bẩn hay dễ vỡ như trong tưởng tượng.
Khi hắn thực sự từ chối ai đó, thậm chí không cần dùng ánh mắt đã đủ khiến người đó không dám nhìn thẳng, liên tục lùi bước.
Tiết Ninh thực sự muốn làm dịu không khí, nhưng nàng thậm chí không có đủ can đảm để theo vào trong phòng.
Người trồng hoa ngồi xổm ở cửa một lúc, trong lòng lại nguyền rủa Mộ Không Du một lần nữa rồi bắt đầu tiếp tục công việc trồng trọt.
Đêm đó, những tu sĩ khác hoặc là ngồi thiền tu luyện, hoặc là nằm xuống nghỉ ngơi một cách giản dị, chỉ có mình Tiết Ninh siêng năng cần mẫn trồng trọt suốt một đêm.
Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, nàng mệt mỏi chống eo đứng dậy, lau đi giọt mồ hôi trên trán, tự hào về thành quả của mình.
Hạt giống do Tần Giang Nguyệt nhặt về là của những loại thực vật bình thường, không chắc chắn là thứ gì trước khi mọc mầm.
Dù hạt giống bình thường, nhưng Tiết Ninh có linh lực, nàng là Mộc Linh Căn, rất thích hợp cho công việc này.
Đêm đó nàng đã dốc hết tâm sức, để tất cả những hạt giống ấy đều đã nảy mầm.
Một tu sĩ Mộc Linh Căn thực sự có thể tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, có thể khiến những hạt giống bình thường này trưởng thành và kết quả chỉ trong hai ngày, nhưng đối với nàng, việc chúng nảy mầm đã là kết quả tốt nhất, nàng thậm chí cảm thấy cảnh giới của mình dường như có dấu hiệu thả lỏng, có xu hướng tăng lên.
Trong sách đã viết, nguyên chủ tu luyện kiếm pháp, từ lúc xuất hiện đến khi rời đi, cảnh giới không hề tăng lên.
Mộc Linh Căn vốn không có nhiều lợi ích đối với kiếm tu, Tiết Ninh cảm thấy có lẽ là do nguyên chủ quá cố chấp muốn trở thành một kiếm tu nên lâu cũng không thể tiến bộ, nếu nàng có tầm nhìn rộng hơn... thôi, nếu có thể có tầm nhìn rộng thì cũng chẳng còn là cốt truyện gốc nữa.
Nhìn vào cánh cửa đóng chặt, một đêm trôi qua, cả người Tiết Ninh lại lần nữa nạp năng lượng, lấy hết can đảm đi gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Điều này nằm trong dự liệu.
Nhìn thấy trời đã sáng, thực sự không còn sớm nữa, nếu không dậy thì sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Hơn nữa, nàng có chút lo lắng rằng hắn sẽ ra đi sớm hơn dự kiến.
Dù trong nguyên tác nói rằng hắn vẫn còn thoi thóp một tháng nữa mới hoàn toàn lìa đời, nhưng hiện tại biến số nằm ở nàng, nữ chính không đến chăm sóc, nàng lại đang ở đây, có khi nào hắn sẽ bị nàng làm cho tức tới chết không?
Nàng thực sự làm được.
Sau khi cân nhắc, Tiết Ninh quyết định phá cửa đi vào.
Tần Giang Nguyệt quả thật vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, lông mi và đầu lông mày đều phủ một lớp sương giá.
Trái tim Tiết Ninh co lại, vội vàng chạy lại muốn giúp hắn dậy, nhưng tay nàng chưa chạm vào đã bị cái lạnh cắt lui.
Quá lạnh, không đến âm mấy chục độ nhưng nàng thừa nhận, ngay cả bản thân nàng có một ít linh lực bảo vệ cũng không chịu nổi trong căn phòng này.
Không được, tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ có chuyện.