Tiết Ninh tiến lại gần, nắm lấy cánh tay hắn, ý muốn giúp hắn đứng dậy. Trán Tần Giang Nguyệt nổi gân xanh, nhìn chỗ nàng chọn cho mình, lòng dạ bị ức chế, cơ thể run rẩy, cuối cùng trực tiếp nôn ra máu.
“…”
Tiết Ninh nhìn máu phun ra trên người mình, ngây người trong chốc lát.
“Nếu ngươi muốn dùng cách này để kiểm tra xem ta có giả vờ bị thương hay không thì thực sự không cần thiết.”
Tần Giang Nguyệt nói chuyện đứt quãng, có lẽ do vừa mới nôn ra máu.
Hắn đột nhiên mở đai lưng, y phục màu đen nhẹ nhàng rơi xuống lộ ra phần băng bó rộng lớn bên trong.
Cơ thể của hắn trông rất đẹp.
Dù không có tu vi bảo hộ, hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào với nhiệt độ hơi cao, không hề có một giọt mồ hôi nào trên người.
Hắn rũ mắt xuống, mi dài và dày, vết đỏ ở giữa trán có vẻ như càng thêm đậm hơn, Tiết Ninh biết, điều đó đại diện cho việc hắn càng tiến gần đến cái chết hơn một chút.
… Không lẽ, chỉ vì lo lắng hắn tự mình không giải quyết được nhu cầu cá nhân mà gần như đã khiến hắn tức đến chết?
Tiết Ninh cũng không thể giải thích, nàng thực sự không thể biểu lộ rằng mình chỉ là tốt bụng, thay vào đó Tần Giang Nguyệt nghĩ rằng nàng làm như vậy để thử thách hắn càng hợp lý hơn.
Tay cứng đờ, nàng ngượng ngùng xoa xoa tay áo dính máu, cạn lời nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Tần Giang Nguyệt không nói gì, chỉ là tay hắn run lên, miếng vải băng trên ngực bỗng lỏng ra.
Vết thương xấu xí kinh tởm lập tức lộ ra không chút che giấu.
Tiết Ninh là người đã chết một lần, vết thương cũng rất đáng sợ, máu thịt lòi ra.
Nhưng không bằng vết thương của Tần Giang Nguyệt.
Vết thương như thể bị ai đó dùng tay không đào ra, lồi lõm, sâu đến mức nhìn thấy xương.
Viền vết thương lộ ra từng thớ thịt, không có dấu hiệu lành lại, bây giờ thậm chí lại bắt đầu chảy máu.
Tiết Ninh thậm chí còn thấy ánh sáng xanh nhạt phát ra từ xương sườn Tần Giang Nguyệt.
Đó là ánh sáng của kiếm cốt.
Trong truyện gốc, Ma Thần dùng một tay móc ngực hắn ra, mỉa mai nói: “Thực sự là kiếm cốt bẩm sinh, giống hệt kiếm tiên đó, nhưng khả năng chiến đấu thì kém xa, thực sự chán ngắt.”
Ngay sau đó, cái vẫy tay của hắn ta như chứa đầy gai nhọn, hắn bị quăng xuống từ độ cao ngàn trượng.
Tiết Ninh thoát khỏi bối cảnh trong truyện, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng có sức giết chóc cao trước mắt, lòng chấn động: “Ọe…”
“Thực sự xin lỗi, nhưng ọe…”
Mùi máu quá nồng nặc, nàng thực sự không chịu nổi, một người hiếm khi thấy máu bị mùi tanh làm cho nôn mửa.
May mắn là bữa tối nàng ăn không nhiều, không thực sự nôn ra, Tiết Ninh quay người đi, che miệng nhìn trộm phản ứng của Tần Giang Nguyệt, người khác xuyên sách thấy nhân vật bị thương đều là giúp băng bó với khóc lóc đồng cảm, còn nàng lại nôn mửa, có phải nàng đã hỏng bét không?
Tần Giang Nguyệt là Bạch Nguyệt Quang chứ không phải là thánh nhân, đến mức này rồi chắc hắn cũng sẽ không chịu đựng nàng nữa đi.
Tần Giang Nguyệt tóc đen như lụa, lộ nửa ngực nhưng lại không mang chút vẻ sắc tình nào, thay vào đó là sự tương phản giữa vết thương dữ tợn và khuôn mặt tinh tế, vì thế càng làm tăng thêm một chút lực sinh mệnh đầy quỷ dị.
Như hoa Phượng Hoàng sống trên gỗ mục, trắng đến khiến lòng người sợ hãi.
Hắn không có vẻ gì là không vui, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ.
Hắn liếc thoáng qua người Tiết Ninh, nhẹ nhàng lại lạnh lùng, nhưng Tiết Ninh lại cảm thấy áp lực nặng nề như tảng đá đè trên người mình.
“Tiết Ninh.”
A! Gọi cả họ lẫn tên của nàng! Chuyến này không thể qua được rồi!
Tiết Ninh đang định biện hộ, bỗng nhiên một con Hạc Băng Linh màu xanh xuất hiện.
“Phủ chủ triệu kiến Tiết Ninh, lập tức đi ngay, không được trì hoãn.”
Mộ Không Du! Chuyện ngươi đánh ta, chúng ta xóa bỏ toàn bộ!
Tiết Ninh như được ân xá, quên mất liệu mình đi rồi thì có thể trở lại hay không, theo sau Hạc Băng Linh chạy xa mới nhớ ra, đứng khựng lại.
- Bây giờ quay đầu về còn kịp không?
Quả thực là vừa rồi Tần Giang Nguyệt quá đáng sợ khiến lý trí của nàng bỏ nhà ra đi, giờ phải làm sao đây.
Đi gặp chủ phủ đâu có khá hơn là đối mặt với Tần Giang Nguyệt lúc nãy!
Nhưng người đã đi, Hạc Băng Linh do linh lực của Mộ Không Du hóa thành đang đợi ngay trước mắt, đang giám sát nàng, không đi cũng phải đi.
***
Thôi, cứ đi bước nào tính bước đó, bước một bước rồi tính tiếp, nàng mệt mỏi rồi, nếu thực sự không xong thì cứ để mọi thứ tan vỡ đi.
Ôm tâm trạng buông thả như vậy, Tiết Ninh theo sau Hạc Băng Linh không chút trở ngại mà lên đến đỉnh núi của chủ phủ.
Trên đường đi, tất cả các trận pháp truyền tống đều tự động mở ra cho nàng, hơn nữa được thiết lập vị trí đến đâu trước, đây chính là quyền lợi của chủ nhân Vô Tranh Tiên Phủ.
Mộ Không Du làm chủ phủ chưa đến ba trăm năm nhưng đã đưa Vô Tranh Tiên Phủ phát triển mạnh mẽ như ngày nay, trong việc quản lý môn phái, không ai có thể nói ông ta không đủ tiêu chuẩn.
Ông ta là pháp tu nhưng lại sử dụng kiếm rất giỏi, các loại pháp khí khác cũng biết một chút. Trong thế giới Thần - Tiên hủy diệt, ông ta là một trong ba đạo quân duy nhất, hai người còn lại là thê tử của ông ta và đại trưởng lão của Vô Tranh Tiên Phủ Nhiếp Bàn, và trụ trì của chùa Vạn Phật, đại sư Hoàn Niệm.
Nhân vật này trong truyện gốc giống như Tiết Ninh, kết cục đều là BE (Bad Ending), chỉ là Tiết Ninh chết đến khiến người ta vui vẻ, Mộ Không Du chết khiến mọi người nén đau thương, ông ta nhanh chóng đuổi kịp Bạch Nguyệt Quang vừa mới chết không lâu.
Đối với nam nữ chính, cũng như Tần Giang Nguyệt và nhiều nhân vật phụ khác, không nghi ngờ gì ông ta là một sư phụ tốt, một chủ phủ tốt, đã hy sinh mình để giành thời gian cho họ. Nhưng nàng vẫn cảm thấy phổi mình vẫn còn đau, không thể nào có cảm tình với người này.
Đỉnh núi của chủ phủ rất yên tĩnh, bởi vì Mộ Không Du là người thích sự tĩnh lặng, thông thường trừ khi cần thiết, nơi đây không tiếp khách, cũng sống tách biệt với thê tử và nữ nhi của mình, gần như không gặp gỡ trừ khi cần thiết.
Mộ Văn là nữ nhi của Mộ Không Du, còn là tỷ muội tốt với nữ chính Ôn Nhan, dù cả hai đều thích Tần Giang Nguyệt nhưng không vì thế mà trở mặt thành thù, thậm chí còn cảm thấy “xứng đáng là tỷ muội tốt của nhau” vì có cùng sở thích.
Tuy nhiên, nàng ta không được kiên nhẫn như vậy với nữ phụ Tiết Ninh, hai người đấu đá kịch liệt nhất là khi Tiết Tông còn sống, Tiết Ninh phải cảm ơn Mộ Không Du không sống chung với thê tử và nữ nhi, nếu không lúc nàng chưa gặp hắn đã bị nữ nhi của ông ta lột một lớp da rồi.
Không biết đi bao lâu, vượt qua bao nhiêu trận pháp cao minh, cuối cùng Tiết Ninh cũng thấy được Vô Tranh Pháp Các, nơi chủ nhân cư trú.
Pháp Các là một tòa kiến trúc hai tầng, mái ngói như băng sắc lưu ly, bên trong ánh đèn sáng trưng, không một bóng người canh gác, nhưng ai cũng biết trong giới tu sĩ không ai có thể xông vào đây.
Dù Tiết Ninh không muốn, nhưng đã đến đây rồi cũng không thể tránh được nữa.
Nàng lấy hết can đảm bước lên bậc thang, ngay lập tức bị một lực lượng lớn đè cho quỳ gối xuống.
“Không cần vào đây làm bẩn sàn nhà của bản tọa.”
“...”
“Chỉ cần quỳ ở đó là được.”