Từ đó, giáo viên chủ nhiệm không muốn dây dưa với một phụ huynh ngang ngược như mẹ tôi nữa, quyết định bỏ mặc Trần Thần.
Khi ấy, thành tích học tập của Trần Thần vốn khá tốt. Nhưng một khi giáo viên buông tay, anh ấy bắt đầu buông thả, điểm số tụt dốc không phanh.
Khi lên cấp hai, Trần Thần bắt đầu chơi bời với một nhóm bạn lười học, gây rối trong lớp. Giáo viên đã phải mời phụ huynh lên làm việc. Nhưng mẹ tôi vẫn khăng khăng rằng Trần Thần không sai, nếu có sai thì chỉ là vì “trẻ con không hiểu chuyện.”
Đến cấp ba, khi Trần Thần trốn học, chơi game, yêu đương sớm, các giáo viên cũng không thèm gọi phụ huynh nữa.
Những chuyện đó vẫn chưa phải điều nực cười nhất. Điều nực cười nhất là mỗi khi Trần Thần có vấn đề, mẹ tôi không trách anh ta mà lại quay sang mắng tôi.
Một sự việc khiến tôi nhớ mãi là năm tôi 15 tuổi, khi Trần Thần thi đại học xong và kết quả không được như ý.
Lúc đó, tôi đang ngồi xem tivi thì mẹ tôi bước tới, tát mạnh vào đầu tôi một cái rồi tức tối mắng: "Trần Ngữ, tất cả là tại mày! Suốt ngày chỉ biết xem tivi, âm thanh thì mở to, ảnh hưởng đến việc học của anh mày. Nếu không phải tại mày, anh mày làm sao thi điểm thấp thế này?"
Tôi: "?"
Tôi định phản bác, bởi cả năm lớp 12 của Trần Thần, tôi thậm chí không hề bật tivi lần nào. Nhưng vừa mới nói được nửa câu, mẹ tôi lại giáng thêm một cái tát nữa: "Còn dám cãi à? Tao thấy mày chính là không muốn anh mày được sống cuộc sống tốt đẹp!"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play