Trong nhà có mấy gã đàn ông to lớn, thô kệch, trên mặt đầy râu ria. 

Chúng cầm dao, cười nham hiểm, nói: 

“Hôm nay vận khí tốt, bắt được vài tiểu thư nhà giàu, nhìn làn da trắng nõn mềm mại thế này, chắc hẳn chơi rất sướng tay.” 

Một trong số chúng ném d.a.o xuống, bắt đầu cởi đai lưng, nói: 

“Các vị tiểu thư yên tâm, chúng ta chỉ chơi đùa một chút, chơi chán rồi sẽ gọi người nhà các ngươi mang bạc tới chuộc người, sẽ không g.i.ế.c đâu.” 

“Cơ thể này chắc mềm mại lắm, lát nữa ông đây sẽ khiến các ngươi càng mềm mại hơn.” 

Đám người cười khả ố, tranh nhau lao về phía chúng ta. 

Đỗ Thê vừa tỉnh lại liền hoảng sợ hét lớn, cầu cứu. 

Nhưng ngay lập tức bị một gã vung tay tát mạnh, quát: 

“Con nhãi này kêu cái gì mà kêu, có kêu rách cổ họng cũng chẳng ai tới cứu được đâu!” 

Có kẻ đến kéo tay ta, có kẻ định xé rách y phục của Tần Tuyết Dao, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Tần Tuyết Dao đá bay ra ngoài. 

Con gái Đại tướng quân, nếu không phải đã bị người khác cố ý hạ tán gân nhuyễn, làm sao có thể để mặc người khác khống chế, chờ ai đến cứu mình? 

Tần Tuyết Dao giao đấu với bọn cướp được một nửa, thì có người phá cửa xông vào. 

“Bắt hết cho ta!” 

Người đến là Thái tử. 

Ta nhìn sang Đỗ Thê, trong mắt nàng hiện rõ vẻ kinh hãi. 

Đám cướp chỉ chừa lại một kẻ sống sót, những tên còn lại đều bị g.i.ế.c sạch. 

Khi trận chiến kết thúc, cửa lại xuất hiện thêm một nhóm người khác, dẫn đầu là Nhị hoàng tử và Phí Khâm. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play