Tiên Giả
Vong Ngữ
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền Huyễn
Viên Minh thấy ngón tay không có gì đáng ngại liền không để ý nữa, vươn tay lấy lư hương.
Chính thời khắc này, điểm hỏa tinh trên cây hương đen kia cuối cùng cũng tắt hẳn, tiếp đó một vầng hào quang mờ mờ sáng lên, ngón tay hắn theo đó trực tiếp xuyên qua lư hương.
Đồng tử Viên Minh co rụt lại, đầu óc vốn còn chút mê man trong nháy mắt tỉnh táo hẳn.
Nháy mắt sau đó, lư hương gốm xanh hoàn toàn biến mất, hóa thành một luồng sáng bay vào chỗ ấn ký trên cánh tay.
Hắn kéo tay áo bên phải lên, liền thấy ấn ký màu xanh lần nữa xuất hiện trên đó, chỉ là nó không có tỏa ra ánh sáng nữa.
Viên Minh dùng ngón tay vuốt nhẹ ấn ký, những ký ức khi mới đây hóa thân thành hoàng đế thiếu niên bắt đầu xuất hiện từng chút, từng chút trong đầu.
"Xem ra lư hương chỉ là mang ta đến phụ lên người thiếu niên hoàng đế kia một khoảng thời gian, vừa hết hạn sẽ lập tức trở về bản thể." Hắn cân nhắc một chút, thầm khẽ giật mình.
Trải nghiệm loại này cực kỳ mới lạ, Viên Minh lại trẻ tuổi nhiệt tình, nhịn không được muốn thể nghiệm thêm một lần nữa.
Chỉ tiếc trong người đã chẳng còn chút pháp lực nào, không cách nào triệu hoán lư hương kia thêm nữa.
"Thử nghiệm lư hương dù huyền diệu nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là tu luyện ra đủ pháp lực, thi triển Phi Mao thuật." Viên Minh lấy lại bình tĩnh, dứt bỏ tâm tình muốn chơi đùa, khoanh chân ngồi xuống toan vận chuyển Huyết Khí pháp.
"Ta tu luyện Huyết Khí pháp tiến cảnh thực quá chậm, Ngọc Hồ lão đạo lại tán dương Cửu Nguyên quyết có tốc độ tích lũy pháp lực cực nhanh, chi bằng thử chút xem sao." Ý nghĩ này đột nhiên toát lên trong đầu hắn.
Có điều Cửu Nguyên quyết và Huyết Khí pháp là hai môn công pháp khác xa nhau, không biết pháp lực có được tu luyện Cửu Nguyên quyết có thể thi triển Phi Mao thuật không?
"Kệ đi, trước cứ thử một chút rồi tính."
Viên Minh trong lòng tính toán kỹ càng xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu cẩn thận nhớ lại nội dung Cửu Nguyên quyết, đồng thời thầm tụng niệm khẩu quyết.
Không bao lâu sau đó, hắn chỉ cảm thấy khiếu huyệt toàn thân từ từ mở ra.
Linh khí bên ngoài theo đó cũng chậm rãi rót vào, hóa thành một luồng nhiệt nhè nhẹ, bắt đầu lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch.
"Cửu Nguyên quyết không ngờ có thể sử dụng khiếu huyệt toàn thân đồng thời thu nạp thiên địa linh khí!" Viên Minh vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Huyết Khí pháp chỉ có thể sử dụng mấy khiếu huyệt dễ khống chế ở gan bàn chân, bàn tay và huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu để câu thông với bên ngoài.
Nếu chỉ so số lượng khiếu huyệt, Cửu Nguyên quyết gấp Huyết Khí pháp không biết bao nhiêu lần.
.
Viên Minh tiếp tục thiền định vân công, thổ nạp thiên địa linh khí.
Những linh khí này mới đầu chỉ là chậm rãi thâm nhập, theo quá trình không ngừng vận chuyển chu thiên của Viên Minh, tốc độ linh khí nhập vào cơ thể cũng từ từ tăng lên, hơn nữa toàn bộ quá trình không hề có chỗ này đứt đoạn, trì trệ, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Thời gian dần qua, linh khí tụ trong kỳ kinh bát mạch càng lúc càng nhiều, dần dần lấp đầy khiến kinh mạch hơi phồng lên.
Viên Minh không biết tình hình như thế này có bình thường hay không, chỉ có thể tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên quyết, nỗ lực kiểm soát ổn định đám linh khí này, rất nhanh hình thành một luồng linh khí tuôn chảy, cái này so với đám khí lưu như có như không có Huyết Khí pháp thì khác biệt quá xa.
Hắn điển khiển linh khí lưu tuôn chảy trong người một chu thiên, sau cùng chìm xuống đan điền.
Bất luận là Cửu Nguyên quyết hay Huyết Khí pháp, nội dung chính yếu đều là thu nạp linh khí vào cơ thể, vận chuyển theo chu thiên tuần hoàn, sau đó chìm xuống đan điền, chuyển hóa thành pháp lực.
Viên Minh chăm chú theo dõi dòng linh lực lưu chuyển mau, chỉ sợ vấn đề tản mát lúc trước sẽ lại xảy ra.
Nhưng điều hắn lo lắng không xuất hiện, linh lực tuôn chảy thuận lợi đột phá bình cảnh đan điền, tiến nhập vào bên trong.
"Đơn giản như vậy đã thành công?" Viên Minh kinh hỉ không thôi.
Nan đề tu luyện Huyết Khí pháp quấy nhiễu hắn nửa tháng, hôm nay lại cứ thế được hóa giải nhẹ nhàng không chút động tĩnh.
Đây đều là hiệu quả của Cửu Nguyên quyết, công pháp này đúng là pháp môn tu hành chân chính, phẩm cấp tuyệt đối vượt xa Huyết Khí pháp, thậm chí có thể nói, hai môn công pháp này cơ bản là không cùng đẳng cấp.
"Khó trách Ngọc Hồ lão đạo tôn sùng Cửu Nguyên quyết như vậy." Viên Minh thầm nói.
Có điều hắn không biết rằng, Cửu Nguyên quyết chính là công pháp nhập môn đỉnh cấp của Trường Xuân quan thuộc Đại Tấn quốc bên Trung Nguyên, dù là đệ tử nội môn của Trường Xuân quan thì cũng chưa chắc có cơ hội nhìn qua, mà tạo nghệ và việc chỉ điểm sai lầm tu luyện của nó càng là vượt xa Huyết Khí pháp, loại công pháp Nam Cương tầm thường này tuyệt không thể so sánh.
Viên Minh hít sâu một hơi, tiếp tục vận chuyển công pháp, đột nhiên linh khí ngưng ở đan điền có chút xao động, tựa như ngựa hoang tuột cương, lộ dấu hiệu muốn tùy tiện xông ra.
Hắn lập tức nhớ tới câu ‘Thần nhập Thái Hư uyển, ý phòng thủ Đan Điền cung’, liền thu liễm tất cả tâm thần ý thức, tập trung sự chú ý vào vị trí đan điền.
Lại thêm một lát, trong đan điền bỗng chốc trở nên vô cùng nóng bỏng, mơ hồ có cảm giác muốn bốc cháy.
Viên Minh cũng không bối rối, lúc trước khi Ngọc Hồ đạo trưởng chỉ điểm hắn đã nói qua, loại cảm giác này chính là dấu hiệu sắp hóa linh khí thành pháp lực.
Hắn lúc này trong lòng ngâm tụng Cửu Nguyên quyết nhanh hơn, hỗ trợ cỗ linh khí nóng rực kia đột phá chướng ngại, rất nhanh hoàn thành bước chuyển cuối cùng, hóa thành một luồng pháp lực lành lạnh.
"Về phương diện cô đọng pháp lực thì Cửu Nguyên quyết đúng là cao minh hơn Huyết Khí pháp rất nhiều a." Viên Minh tấm tắc khen ngợi.
Hắn không tiếp tục tu luyện, mà vận chuyển pháp lực mới ngưng luyện ra di chuyển tới ngón tay, không chút do dự điểm lên ấn ký màu xanh trên cánh tay phải.
Mọi chuyện kỳ lạ phát sinh trên người hắn ngày hôm nay đều là do cái lư hương thần bí này tạo nên, nhất là hắn sau một hồi trời đưa đất đẩy lại lấy được công pháp nghịch thiên như Cửu Nguyên quyết, khiến hắn không nhịn được muốn một lần nữa triệu hoán lư hương đi ra, xem thử chút coi có thể còn có kỳ ngộ nào khác không.
Như hắn dự đoán, ấn ký lần nữa phát ra lực hút, cắn nuốt tia pháp lực kia, xong trên ấn ký lại phát ra ánh sáng màu xanh rồi lư hương thần bí lăng không xuất hiện.
Thấy một màn này, Viên Minh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hiện tại cơ bản có thể khẳng định, lư hương màu xanh không phải tiêu hao phẩm chỉ dùng một lần, sau khi lư hương hóa thành ấn ký màu xanh bám trên người hắn thì cần rót chút pháp lực là có thể gọi nó ra.
Hắn mừng rỡ quan sát lư hương trong tay, miệng bỗng kêu một tiếng kinh ngạc.
Những chỗ khác trên lư hương vẫn như trước, chỉ có đồ án thái cực trên lư lương lại ảm đạm vô quang, không hề chiếu sáng rực rỡ như trước.
Viên Minh nhướng mày, sờ vuốt xem xét đồ án thái cực một hồi, thậm chí còn rót pháp lực vào trong đó những đồ án thái cực thủy chung không có phản ứng gì.
"Xem ra thái cực đồ này liên quan tới cơ quan nào đó của lư hương." Lòng thầm nghĩ, hắn lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía hai cây hương màu đen trong lư hương, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Căn cứ tình hình khi trước mà nói, châm hai cây hương màu đen này là lập tức có thể xuyên không, phụ thể lên người nào đó, mà giờ chỉ còn hay cây hương cũng đồng nghĩa hắn còn hai cơ hội xuyên qua rồi phụ thể người khác.
Có điều lư hương này thần bí khó lường lại bám trên người hắn, nếu không nắm giữ toàn cảnh, trong lòng hắn thực không an tâm.
Sau hồi lâu cân nhắc, Viên Minh cắn răng nhen lửa, đốt một vắt vải thô rồi đưa nó tới gần cây hương màu đen trên lư kia.
Hắn lần này định châm một trong hai cây hương kia.
Nhưng bất chấp ngọn lửa thiêu đốt thế nào, cây hương dài này lại không hề có chút dấu hiệu cháy lên nào.
"Xảy ra chuyện gì rồi, lúc trước rõ ràng là châm rất dễ mà." Viên Minh nhíu mày, đưa miếng vải cháy tới gần một cây hương dài khác, nhưng vẫn như cũ, không cách nào châm được.
"Quái, không lẽ lư hương này yêu cầu mình phải thỏa mãn điều kiện nào đó mới có thể thắp hương rồi xuyên qua?" Hắn lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên đồ án âm dương thái cực ảm đạm.
"Có lẽ chỉ khi đồ án này sáng lên mới có thể thắp hương?" Viên Minh thầm suy đoán.
Ngoài lý do này thì hắn không thể nghĩ ra khả năng nào khác, có điều làm thế nào mới có thể khiến đồ án sáng lên thì hắn lại không có manh mối.
"Ục ục…"
Bụng hắn bỗng sôi lên, đồng thời cảm giác đói cồn cào xộc lên đầu, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
"Quên đi, lư hương quả thực rất thần bí, nếu muốn nhất thời nửa khắc điều tra rõ ràng cũng không thực tế, sau này lại tính đi." Viên Minh lắc đầu, không tiếp tục phí sức nữa.
Hắn đưa tay nâng lư hương lên, xem xét làm thế nào để thủ nó vào cơ thể.
Lư hương này mấy lần trước đều là tự động trở lại tay phải hắn, nên hắn còn chưa tìm hiểu được cách thu đỉnh.
Nhưng ý nghĩ này vừa nổi lên, lư hương màu xanh đột nhiên trở nên trong suốt, hóa thành một đoàn bóng xanh, quay về trong cánh tay phải, hình thành cái ấn ký kia.
"Quả là bảo vật." Viên Minh lộ vẻ vui mừng, càng khẳng định lư hương này là một món đồ hiếm có.
Thế nhưng bảo vật có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể giải quyết vấn đề đói bụng.
Hắn đứng lên đi vào trong địa động, lấy một khối da thú, bên trong có gói năm, sáu quả dại mà lúc trước ăn chưa hết để lại.
Thịt trong động đã ăn hết, hắn giờ vẫn chưa thể nào thi triển Phi Mao thuật nên nếu ra khỏi động kiếm đồ ăn sẽ vô cùng nguy hiểm, tiếp đây chỉ có thể dựa vào mấy trái cây dại này miễn cưỡng an ủi dạ dày.
"Nhất định phải tu thành Phi Mao thuật trước khi ăn hết trái cây!" Viên Minh thầm hạ quyết tâm, cầm một trái lên ăn như hổ đói, xoa dịu cơn đói một chút.
Kế đó, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết.
Thiên địa linh khí quanh đó tụ lại, cuồn cuộn thông qua các khiếu huyệt tiến nhập cơ thể hắn, chui vào trong đan điền rồi lần nữa bắt đầu ngưng tụ thành pháp lực.
Thoáng cái đã qua năm ngày.
Viên Minh khoanh chân ngồi trên mặt đất trong động, cả người trông có chút tiều tụy, bờ môi trắng bệch nứt nẻ.
Tuổi của hắn đúng là thời điểm dậy thì, một ngày ăn một quả dại sao có thể no bụng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống, may mắn là tu luyện Cửu Nguyên quyết lại vô cùng thuận lợi.
Thiên địa linh khi cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ lại, từ khiếu huyệt toàn thân tiến vào kinh mạch, theo lộ tuyến vận chuyển của Cửu Nguyên quyết, chuyển hóa thành một tia pháp lực.
"Cuối cùng cũng hình thành được vòng xoáy pháp lực rồi." Viên Minh thầm mừng rỡ.
Căn cứ theo lời Hô Hỏa trưởng lão nói khi trước, ngưng kết vòng xoáy pháp lực đồng nghĩa pháp lực có chút căn cơ, có thể thi triển Phi Mao thuật.
Viên Minh mở to mặt, vội vàng lấy tấm da vượn khoác lên người, bấm quyết tụng chú, thôi động khẩu quyết Phi Mao thuật mà Hô Hỏa trưởng lão truyền khi trước.
Theo hắn thi pháp, ánh sáng trắng nhè nhẹ dâng lên trên tấm da vượn.
Tấm da như sống lại, bao trùm thân thể hắn, đồng thời từ trong tấm da mọc ra những sợi rễ như những đường vân màu máu, đâm vào trong thân thể hắn.
Viên Minh siết chặt nắm đấm, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn như toàn thâm bị kim đâm.
Cũng may đúng như lời Hô Hỏa trưởng lão từng nói, sự thống khổ khi hắn tự mình thi triển Phi Mao thuật giảm đi rất nhiều so với trước kia.
Tấm da vượn trắng rất nhanh trùm kín người Viên Minh, biến hắn thành một thứ nửa người nửa vượn, theo đó một cỗ lực lượng cường đại tràn nhập khắp cơ thể.
Viên Minh nhìn nhìn bộ dạng cả người đầy lông của mình, khẽ thở dài một hơi.
Thời điểm cách kỳ hạn hai mươi ngày, hắn rốt cuộc đã có thể tự mình thi triển Phi Mao thuật, có sức tự vệ, không còn là một sinh vật nhỏ yếu không có lực lượng nữa.
Có điều là hắn bị đói mấy ngày rồi, cơ thể suy yếu vô lực, lực lượng trong người hiện tại so với thời điểm bắt đầu biến thân lần trước thì kém không ít.
Nhưng Viên Minh cũng không quá để ý chuyện này, trong năm ngày đã có thể tích lũy đủ pháp lực để thi triển thành công Phi Mao thuật đã khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

……….

Chương 14: Mài đao xoèn xoẹt

Vong Ngữ

Tấm da vượn trắng rất nhanh trùm kín người Viên Minh, biến hắn thành một thứ nửa người nửa vượn, theo đó một cỗ lực lượng cường đại tràn nhập khắp cơ thể.

Viên Minh nhìn nhìn bộ dạng cả người đầy lông của mình, khẽ thở dài một hơi.

Thời điểm cách kỳ hạn hai mươi ngày, hắn rốt cuộc đã có thể tự mình thi triển Phi Mao Thuật, có sức tự vệ, không còn là một sinh vật nhỏ yếu không có lực lượng nữa.

Có điều là hắn bị đói mấy ngày rồi, cơ thể suy yếu vô lực, lực lượng trong người hiện tại so với thời điểm bắt đầu biến thân lần trước, kém không ít.

Nhưng Viên Minh cũng không quá để ý chuyện này, trong năm ngày đã có thể tích lũy đủ pháp lực để thi triển thành công Phi Mao Thuật đã khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Viên Minh rời tảng đá lớn chắn cửa địa động, thi triển Phi Mao Thuật hóa thành vượn trắng, tung người nhảy ra, nhấp nhô hai ba lần đã tới gần một gốc cây đại thụ.

Do gần như hai mươi ngày qua hắn đều ở trong địa động tăm tối không biết ngày đêm, lúc này ra ngoài hít thở không khí trong lành khiến tinh thần hắn không khỏi chấn động, cảm thấy đầu óc thoải mái tỉnh táo.

Sau khi hít sâu một hơi, Viên Minh bắt đầu tung mình đu qua những gốc cây đại thụ, lướt về phía dòng sông khi trước.

Dù đã có thể tự thi triển Phi Mao Thuật nhưng sẵn giết dã thú vốn không phải là chuyện dễ dàng, hắn tính trước đi bắt một ít Thực Nhân Ngư để nhét đầy bao tử, khôi phục chút thể lực rồi mới tính.

Lúc tới một cây đại thụ cách bờ sông chưa tới ba mươi trượng, Viên Minh ngừng lại, giấu mình sau một tàng cây cành lá rậm rạp rồi đưa tầm mắt xuyên qua kẽ lá, nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy trong nước sông cách đó không xa, bóng dáng một tên nửa người nửa hổ đang liên tục đạp nước, mỗi lần ngoi lên đều có thể lờ mờ thấy trong miệng đang cắn một con cá, sau khi ngửa cổ nuốt vào lại lập tức cắm đầu lặn xuống nước.

Viên Minh nhận ra người này đúng là Ô Lỗ, chỉ là không thấy bóng dáng tên Lạt Qua từng đi chung với gã lúc trước.

- Tên này lại có thể tu thành Phi Mao Thuật nhanh như vậy!

Viên Minh có chút kinh ngạc.

Bản thân hắn tu luyện Huyết Khí Pháp mãi không bắt được trọng điểm, cuối cùng phải nhờ vào Cửu Nguyên Quyết, hiện tại mới tu thành Phi Mao Thuật, trong khi Ô Lỗ cũng có tư chất tứ linh căn giống như hắn, không thể ngờ lại thành công?

Viên Minh không hiện thân, chỉ từ phía xa quan sát Ô Lỗ rời đi sau khi đã nuốt thêm hơn mười con Thực Nhân Ngư, hắn mới nhảy từ trên cây xuống, bước tới bờ sông.

Giống như khi trước, hắn nhịn đau dùng đuôi câu lên hơn mười con Thực Nhân Ngư rồi gói chúng vào miếng da gấu, xong nhanh chóng rời mép nước.

Hắn quay lại địa động, nhóm lửa nướng mấy con cá này.

Sau khi hơn mười con cá vào bụng, trong đó có hai con còn có rất nhiều trứng cá màu đen đại bổ nguyên khí, Viên Minh cảm giác được rất rõ ràng thể lực bắt đầu khôi phục, tinh khí thần cũng sung mãn hơn nhiều.

Ăn uống no nê xong, Viên Minh lau lau miệng, cân nhắc đối sách tiếp đây.

Kỳ hạn một tháng giờ chỉ còn lại mười ngày, phải giao nộp năm phần tinh huyết hung thú mới có thể đổi được thuốc giải, hắn dù có thể tự thi triển Phi Mao Thuật nhưng thực lực lại chẳng khác khi trước mấy, mà lúc trước săn giết con gấu đen đã rất khó khăn, nói gì hung thú.

Suy nghĩ chốc lát, Viên Minh quyết định tốt hơn là chờ một chút, tốn mấy ngày để điều trị cơ thể, đồng thời tiếp tục tích lũy pháp lực rồi mới đi săn giết hung thú.

Hô Hỏa trưởng lão từng nói với bọn họ, pháp lực càng mạnh, uy lực của Phi Mao Thuật càng lớn, đạo lý ngồi mài đao cũng không lo trễ chuyện đốn củi này, hắn vẫn rất rõ ràng.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, thổ nạp linh khí thiên địa.

Đảo mắt cái đã năm ngày trôi qua.

Khi Viên Minh đang trong địa động yên lặn thổ nạp dưỡng thần, ánh bình minh xuyên qua khe hở chỗ tảng đá chiếu vào, đồng thời tiếng chim hót thánh thót cũng truyền tới.

Viên Minh mở hai mắt, ngưng tu luyện, cầm một khối thịt nướng đã nguội ngắt bên cạnh lên, ăn mấy miếng xong uống thêm chút nước rồi đứng dậy hoạt động gân cốt một lượt.

Hắn hiện tại chỉ thấy da dẻ từ trong ra ngoài lộ vẻ nhẵn mịn hồng hào, đồng thời vẻ tiều tụy trên gương mặt cũng sớm biến mất.

Ngọc Hồ lão đạo nói không sai, Cửu Nguyên Quyết tại phương diện cố bản bồi nguyên, điều trị thân thể đúng là hiệu quả bất phàm. Ăn uống no đủ lại có thêm Cửu Nguyên Quyết điều trị, thân thể của hăn đã hoàn toàn khôi phục.

Mà trải qua năm ngày khổ tu, pháp lực của hắn cũng lớn mạnh thêm không ít, bên trong đan điền có một đoàn pháp lực đang chậm rãi lưu chuyển.

Chỉ là khoảng cách tới kỳ hạn còn có năm ngày, nhất định phải xuất phát đi săn thú thôi.

Viên Minh nghĩ tới đây, liền rời khỏi địa động, bấm niệm pháp quyết thi triển Phi Mao Thuật, tức, một miếng da vượn trắng xoay tròn bay lên, không lâu sau liền thấy một con vượn trắng xuất hiện trong rừng.

Thân hình vượn trắng này dường như cường tráng hơn trước mấy phần, lực lượng mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng tăng lên gần gấp rưỡi.

- Quả nhiên pháp lực càng cường đại, uy lực Phi Mao Thuật càng lớn.

Viên Minh khẽ sờ cằm, chạy đi về phía Nam.

Chạy chừng nửa canh giờ, tầm nhìn phía trước đột nhiên mở rộng, hóa ra hắn đã đến bìa rừng, rất nhanh liền thấy một cái sơn cốc nhỏ thật lớn xuất hiện ở phía trước.

Bên trong sơn cốc nhỏ chỉ thấy sương mù phiêu đã, không nhìn thấy đáy, giống như một lạch trời ngăn cách hai bờ.

- Nơi này hẳn chính là sơn cốc mà Hô Hỏa trưởng lão nói rồi.

Viên Minh lẩm bẩm một câu.

Bên kia khe núi cũng là một vùng rừng núi rậm rạp, nghe nói những hung thú ở ngay ở bên đó, hắn muốn giết thú lấy máu, bắt buộc phải vượt qua khe núi.

Chỉ là không biết phần đáy cốc chìm trong sương trắng này sâu bao nhiêu, có bị hung thú nào chiếm giữ hay không?

Hắn nhặt một tảng đá lên, ra sức ném vào sương mù trong khe núi, chỉ qua thời gian hai, ba nhịp thở đã nghe tiếng va đập của hòn đá.

Ánh mắt Viên Minh khẽ thả lỏng, xem ra khe núi này cũng không quá sâu.

Thoáng lưỡng lự một chút, cuối cùng Viên Minh vẫn khởi hành tiến lên, tìm một chỗ độ dốc tương đối thấp, men theo hướng hơi xéo xuống đáy cốc, rất nhanh sau đó đã tới được đáy cốc

Dưới đây tràn ngập sương mù, tầm mắt chỉ có thể quan sát được trong phạm vi hơn hai trượng, xa hơn sẽ chỉ thấy sương trắng bao phủ.

Có thể vì thứ sương mù này mà độ ẩm đáy cốc cực kỳ cao, khắp nơi đều ẩm ướt, lại thêm dưới đây quanh năm không thấy ánh mặt trời nên chỉ có ít rêu với cây họ dương xỉ mọc, trái ngược hẳn với núi rừng rậm rạp tràn đầy sức sống bên trên.

Viên Minh thấy cảnh này liền thở phào nhẹ nhõm, nơi hoang vu như thế này chắc có lẽ sẽ không có hung thú sống.

Hắn dò dẫm đi về phía trước, cứ đi một bước lại vạch một ký hiệu trên mặt đất để đề phòng việc bản thân bị mất phương hướng.

Hắn rất nhanh đã băng qua đáy cốc, đi tới một vách núi khác.

Vượn không chỉ giỏi leo cây mà leo lên vách núi cũng không khó khăn gì. Viên Minh dùng cả chân lẫn tay, thoáng cái đã leo lên đỉnh vách, đi tới khu rừng ở bờ bên kia.

Vừa tiến vào nơi đây, hắn lập tức phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút biến hóa rất nhỏ. Cây cối nơi này rậm rạp cao lớn hơn, linh khí thiên địa hình như cũng nồng đậm hơn một chút, có điều gió núi quẩn quanh lại mang theo hơi lạnh thấu xương, dù cách một lớp da vượn rồi mà lông tơ hắn vẫn dựng cả lên.

Viên Minh nhíu mày, thầm nghĩ mảnh rừng này quả nhiên có chút tà môn.

Hắn tung người lên cây, di chuyển vào sâu trong rừng, không biết đi được bao lâu, đột nhiên ngừng lại, chậm rãi men theo rìa khe núi mà đi, đồng thời cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm tung tích hung thú.

Dù sao vấn đề hung thú rốt cuộc có bao nhiêu chiến lực, hắn vẫn chưa nắm rõ, cứ đi dọc bên rìa khe núi vẫn ổn hơn cả, lỡ có đánh không lại, còn có thể nhảy xuống khe núi chạy trốn.

Trên quãng đường đi, không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng chim hót từ phía xa vọng tới.

Loại khung cảnh tĩnh mịch này trái lại khiến Viên Minh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lòng bàn tay cũng trở nên nóng bừng.

Hắn xoa xoa lòng bàn tay, đang định bước tiếp, một tiếng rít kì quái từ mảng rừng phía trước truyền tới. Âm thanh vô cùng chói tai, nghe giống như tiếng trẻ em kêu khóc nỉ non.

Viên Minh rùng mình, vội vàng dừng bước, trốn sau một sau một tán lá rậm rạp, xong đưa mắt nhìn phía phát ra âm thanh, đang tiếc là chẳng nhìn thấy gì cả.

Đúng lúc này, lại thêm một tiếng thú gào to truyền đến, âm thanh nghe khác hẳn tiếng rít vừa rồi.

Hắn khẽ nhướng mày, cố gắng thả chậm tốc độ hết mức có thể, im ắng tiến về phía trước.

Cũng không lâu lắm, Viên Minh đã tới được nơi phát ra hai tiếng thú rống.

Hắn đưa tầm mắt xuyên qua kẽ lá, nhìn xuống phía dưới.

Chủ nhân của tiếng rít chói tai là một dã thú rất đặc biệt, thân cao chừng nửa trượng, đầu giống như chuột, giữa ngực, bụng mọc lên những sợi lông ngắn, thô cứng màu vàng, trên sống lưng lại thấy có từng lớp vảy giáp dày đặc như mai rùa, nhìn qua cũng thấy vô cùng chắc chắn.

- Mưu Miêu(5)?

Viên Minh thầm suy đoán, có điều Mưu Miêu bình thường không có lớn như vậy.

Hai con mắt màu vàng to bằng hạt đổ xanh của con Mưu Miêu lộ vẻ hung ác, nhìn về bụi cỏ phía trước, nơi đó có hai con hồ ly đang nằm rạp xuống đất.

Hồ ly này cả người một màu xanh ngọc bích, đến con mắt cũng màu xanh, khác hoàn toàn với hồ ly bình thường. Mỗi con người dài hơn một trượng, cao ba thước, thân mình uốn lượn kéo dài, trông ra hẳn là lấy tốc độ làm ưu thế.

Hồ ly dùng con mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Mưu Miêu màu vàng, đồng thời miệng không ngừng gầm nhẹ.

Vẻ hung ác trong mắt ba con thú càng lúc càng thịnh, rất nhanh cùng lúc lao vụt ra cắn xé lẫn nhau.

Viên Minh chăm chú quan sát, thấy ba thú này hình thù cổ quái, thân mình lại cao lớn như vậy, tám chín phần chính là hung thú, tranh thủ dịp này nhìn một chút xem năng lực hung thú ra sao.

Chỉ nhìn một thoáng, sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng.

Bất kể là Mưu Miêu màu vàng hay hồ ly màu xanh đều có chiến lực vượt xa dự đoán của hắn.

Hồ ly màu xanh đúng như hắn suy đoán, là hung thú nhanh nhẹn, tốc độ so với hồ ly bình thường và những dã thú như lang sói phải nhanh gấp đôi, hơn nữa răng nanh, móng vuốt sắc bén tấn công cũng không phải chuyện đùa.

Còn con Mưu Miêu màu vàng kia càng lợi hại hơn, móng vuốt như móc sắt đen kịt, cào lên tảng đá cũng dễ dàng tạo ra vết rạch sâu, mà lớp vảy giáp màu vàng trên lưng lại vô cùng kiên cố, móng vuốt của hai con hồ lý trảo lên đó chỉ để lại những vết cào mờ mờ.

Chiến cuộc mau chóng ngã ngũ, Mưu Miêu màu vang lấy một địch hai vẫn dễ dàng chiếm thế thượng phong, trong khi đó, vết thương trên người hai con hồ ly càng lúc càng nhiều, máu tươi nhuộm đỏ hết da lông.

Kịch chiến thêm một chốc, hai con hồ ly rốt cuộc chịu không nổi, quay đầu chạy trốn.

Mưu Miêu cũng không đuổi theo, chỉ gầm rú mấy tiếng rồi chui vào rừng cây bên cạnh.

Viên Minh ở trên cây thấy thế, mắt sáng lên, tung mình bay vút giữa rừng cây, đuổi sát theo hướng hai hồ ly mới bỏ chạy.

Hồ ly giờ đã bị thương, đúng là con mồi ngon ăn.

Hai con hồ ly bị thương không nhẹ, một con còn bị thương ở chân sau, tốc độ cũng không nhanh nên chỉ thoáng chốc đã bị Viên Minh theo kịp.

Hồ ly ở phía sau, cũng chính là con bị thương ở chân, có vẻ đã nhận ra dị động, quay đầu nhìn lại phía sau nhưng chẳng phát hiện được gì.

Viên Minh thời khắc này đã ở trên đỉnh đầu nó, chân trên tàng cây đạp một cái, lao xuống với thế như diều hâu săn mồi.

Hồ ly kinh hãi, cuống cuồng lao qua một bên né tránh, nhưng chân bị thương khiến động tác của nó chậm chạp đi rất nhiều, lập tức bị Viên Minh đụng cho ngã nhào.

Hồ ly vừa kinh hoảng, vừa sợ hãi, há mồm cắn tay Viên Minh, nhưng Viên Minh phản ứng nhanh hơn, gập gối thúc mạnh vào sống lưng của nó.

Cảm giác đau đớn tận xương tủy khiến nó không nhịn được, ngửa đầu kêu lên thảm thiết.

Hai cánh tay tráng kiện của Viên Minh thừa cơ cuốn lấy cổ hồ ly, đoạn lại co tay xiết chặt như hai sợi dây treo cổ khiến đầu nó không thể nào động đậy.

Một con hồ ly khác phát giác tình hình phía sau, lập tức xoay người, như như bay tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play