Uyên nói bao nhiêu nước mắt tôi rơi bấy nhiêu, và khi em dừng lại là lúc tôi không đủ thời gian để suy nghĩ thêm gì nữa vô thức đôi chân như có ai thúc giục tôi chạy vội ra ngoài mở cổng rồi bước ra đường kiếm tìm không kịp để Uyên hiểu tôi đang muốn làm gì?
Đứng bên ngoài, gió lạnh thổi vào người đến tê tái, tôi đưa mắt nhìn quanh khắp nơi nhưng bên ngoài lúc này chẳng có ai cả, đường phố vắng im lìm chìm trong màn đêm, tôi đau lòng gào lên gọi tên Đức nhưng chẳng nghe ai đáp lại , bất lực nghĩ là Đức đã rời đi rồi nên tôi tựa luôn vào gốc cây hoàng hậu bên đường nước mắt rơi lã chã không ngừng trên mặt, tôi đâu có trách anh, đâu có hận anh chỉ là tôi sợ mình phá đi hạnh phúc mà gia đình anh muốn vun vén cho anh nên tôi mới chọn cách rời đi chứ trong lòng tôi trái tim tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm, nhất là giờ đây Bảo An vẫn cần có ba mà.
Nếu cả hai không thể bên nhau nhưng Đức vẫn có quyền gặp con bé để có trách nhiệm với con tôi đâu có cấm cản chi mà anh phải lén lút không dám gặp.
Tôi gục mặt nấc lên, đôi chân trần chạm dưới mặt đường lạnh buốt khiến cho cả cơ thể buộc phải run lên vì lạnh...
Trong lúc hết mong đợi thì bất ngờ đằng sau có giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.
"Thu Huyền!
Tiếng gọi quen thuộc đó vang lên gõ mạnh vào tim tôi khiến cho tôi thức tỉnh trong tức khắc, tôi hít một hơi thật mạnh rồi ngẩng mặt ngước lên nhìn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play