Tống Chiêu Lễ đến đây hoàn toàn là vì Kỷ Tuyền không nghe máy. Anh ta không biết Ngũ Duệ đã đi rồi, dưới sự xúi giục của Khâu Lâm, đã tự biên tự diễn ra một vở kịch tình cảm không có thật.
Thực ra vừa bước chân lên cầu thang, anh ta đã hối hận, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được đôi chân mình.
Rồi anh ta nghe thấy tiếng khóc của Kỷ Tuyền.
Hai người, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, chạm mặt nhau trong cầu thang tối om.

Mắt Kỷ Tuyền đỏ hoe, vì khóc quá nhiều nên ngay cả chóp mũi cũng đỏ ửng.
Thấy cô không nói gì, Tống Chiêu Lễ nhíu mày: "Nói."
Kỷ Tuyền nghẹn lời, hai tay buông thõng bên hông siết chặt, đầu óc hỗn loạn, cô cố gắng sắp xếp lại ngôn từ: "Mẹ tôi ngất xỉu rồi, tôi đã gọi 120, nhưng cầu thang quá hẹp, tôi sợ cáng cứu thương không thể đưa lên được, tôi..."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play